Sau sự ra đi thanh thản của Đinh Bộ Lĩnh và sự hy sinh anh dũng của Thiết Bút Tăng, Đại Việt đã thực sự bước vào một kỷ nguyên chưa từng có. Không còn tiếng kèn trống chinh chiến của các phe phái, không còn những tranh chấp quyền lực tại các triều đình. Thay vào đó, một sự bình yên lạ lùng đã bao trùm lên mảnh đất này, một sự bình yên được tạo nên từ chính ý chí tự do và đoàn kết của lòng dân.
Thiên hạ không còn vua. Ngai vàng Trường Yên trống rỗng, không một ai dám ngồi lên. Ngô Nhật Khánh, sau những thất bại liên tiếp và sự mất mát lòng dân, đã rút về vùng đất hẹp hòi của mình, sống trong sự cô lập và nỗi sợ hãi. Huyết Triều của Lạc Ẩn, sau cái chết của Thiết Bút Tăng và việc Huyết Vân Pháp Trận bị suy yếu, cũng không còn khả năng mở rộng. Lạc Ẩn, trong nỗi điên loạn của mình, chỉ còn có thể giữ vững một vùng đất nhỏ bé ám ảnh bởi sự tàn bạo, nơi hắn ta tiếp tục thực hiện những nghi lễ quỷ dị với các tín đồ đã bị tẩy não.
Thiên hạ cũng không còn đỉnh. Ba mảnh vỡ của chiếc đỉnh Kết Địa nằm lặng lẽ bên cạnh ba bia đá Nghĩa – Dân – Tâm tại Linh Phủ, không ai màng đến việc khôi phục chúng. Hai chiếc đỉnh còn lại, dù ở đâu, cũng đã mất đi ý nghĩa biểu tượng của quyền lực tối cao. Chúng chỉ còn là những vật phẩm cổ xưa, không còn khả năng định đoạt vận mệnh quốc gia.
Nhưng thay vào đó, một sự trỗi dậy mạnh mẽ và đầy hy vọng đã diễn ra. Dân chúng tự trị bằng nghĩa ước. Hơn 37 Đạo Hội Tự Trị ban đầu đã phát triển thành hàng trăm, hàng ngàn thôn làng tự quản, trải dài khắp Đại Việt. Họ không có một chính quyền trung ương, không có một hệ thống cai trị cứng nhắc. Mỗi cộng đồng tự quyết định mọi vấn đề của mình dựa trên những nguyên tắc cốt lõi của Thiên Dân Ước và lời ước “Không tranh, không trị, không diệt.”
Trong các thôn làng, kiến trúc đơn giản, gần gũi với thiên nhiên. Những ngôi nhà gỗ, mái ngói truyền thống được xây dựng kiên cố, với những khu vườn rau xanh tốt và những sân đình rộng rãi làm nơi hội họp. Mọi người dân đều mặc những bộ áo vải thô, màu sắc tự nhiên, giản dị nhưng toát lên vẻ tự do, tự tại. Gương mặt họ không còn vẻ lo âu, sợ hãi mà thay vào đó là sự bình yên, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy hy vọng vào một tương lai do chính họ tạo dựng.
Những người già ngồi dưới gốc cây đa, kể chuyện cho con cháu về thời kỳ loạn lạc, về những chiếc đỉnh, những ông vua, và rồi về ngày những lá cờ trắng được dựng lên. Trẻ con chạy nhảy nô đùa, không còn sợ hãi tiếng binh đao hay những lời đe dọa.
Đây là một cuộc phục hưng của đạo, một cuộc phục hưng không cần thần, chỉ cần người. Đạo lý không còn là những giáo điều thần bí được ban xuống từ trên trời, không còn là những phép tắc khô khan trong kinh sách, mà là những giá trị sống đích thực được chính con người xây dựng và giữ gìn: sự công bằng (nghĩa), quyền tự chủ của cộng đồng (dân), và trí tuệ thấu hiểu (tâm).
Những Đạo Hội Tự Trị tự sản xuất, tự giao thương, và tự bảo vệ. Khi có xung đột, họ không dùng bạo lực mà dùng sự hòa giải dựa trên nguyên tắc của Thiên Dân Ước. Khi cần phát triển, họ cùng nhau góp sức, không ai bị bỏ lại phía sau. Một cộng đồng mới đã hình thành, nơi mọi người đều bình đẳng và có tiếng nói.
Trên đỉnh Linh Sơn, một ngọn núi cao hùng vĩ ở trung tâm Đại Việt, nơi mây trắng vờn quanh và gió thổi lồng lộng, ba người Tam Trụ Đạo Giả – Tô Ẩn, Du thần Ngô Hành Nhân, và Vô Trần – đứng đó, lặng lẽ nhìn xuống toàn cảnh Đại Việt.
Họ vẫn giữ dáng vẻ giản dị như thường lệ. Tô Ẩn mặc áo vải xanh, tay anh ta khẽ vuốt cuốn Tân Thiên Luận đã sờn bìa. Vô Trần mặc cà sa xám, ánh mắt anh ta an nhiên nhìn về phía những làng mạc dưới chân núi. Ngô Hành Nhân mặc áo bố nâu, khẽ gảy nhẹ dây đàn bầu, tạo nên những âm thanh du dương hòa vào tiếng gió.
Họ đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Không cần phải cai trị, không cần phải chiến đấu. Chỉ cần gieo mầm và tin tưởng vào khả năng tự thân của con người.
“Họ đã làm được,” Tô Ẩn khẽ nói, giọng anh ta chứa đầy sự tự hào và thanh thản. “Đúng như những gì chúng ta đã tin tưởng.”
Vô Trần mỉm cười nhẹ. “Đạo của hôm nay, do chính họ dựng. Không phải do chúng ta, cũng không phải do bất kỳ vị thần hay vị vua nào.”
Ngô Hành Nhân đặt tay lên vai Vô Trần và Tô Ẩn, ánh mắt ông ta nhìn về phía chân trời, nơi những lá cờ trắng đang phấp phới trong nắng sớm.
“Không cần ai nữa.” Ông nói, giọng ông ta vang vọng giữa không trung, mang theo sự tự do và mãn nguyện tuyệt đối. “Họ đã tìm thấy con đường của chính mình.”
Ba người họ, Tam Trụ Đạo Giả, không phải là những kẻ cai trị Đại Việt. Họ là những người dẫn đường, những người đã khơi dậy ý chí tự do trong lòng dân. Và giờ đây, khi ý chí đó đã đơm hoa kết trái, họ trở thành những người giữ gìn, bảo vệ, và chứng kiến sự phát triển của một Đại Việt mới, một Đại Việt thực sự thuộc về chính dân chúng.
Kỷ nguyên của những vị vua đã kết thúc. Kỷ nguyên của những chiếc đỉnh đã đi vào quên lãng. Một kỷ nguyên mới, nơi đạo trở về dân, nơi con người tự mình làm chủ số phận, đã chính thức bắt đầu trên mảnh đất Đại Việt.