Giữa lúc Lãnh Hỏa đang lặng lẽ rút quân và giao quyền tự trị cho các thôn, và khi Thiết Bút Tăng đang dũng cảm tiến vào Huyết Vân Pháp Trận đầy hiểm nguy, một tiếng nói khác lại vang lên từ Phòng Tàng Kinh Cổ ở Trường Yên. Đó là tiếng nói của Trương Linh, vị đạo sĩ bí ẩn đã từng là cố vấn của Đinh Bộ Lĩnh, người luôn quan sát dòng chảy của thiên hạ với một trí tuệ sâu sắc.
Trong một gian phòng nhỏ của Phòng Tàng Kinh Cổ, nơi những cuộn kinh sách cổ kính được xếp chồng lên nhau đến tận trần nhà, và ánh sáng mặt trời chỉ có thể len lỏi qua những khe cửa sổ nhỏ, Trương Linh ngồi tĩnh lặng. Ông vẫn mặc bộ đạo bào màu nâu sẫm giản dị, mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng. Gương mặt ông gầy gò, nhưng đôi mắt ông lại ánh lên vẻ minh triết và điềm tĩnh, như có thể nhìn thấu mọi sự vận động của trời đất.
Không có đám đông hay lễ nghi cầu kỳ, chỉ có vài đệ tử thân cận và Lãnh Hỏa – người vừa trở về từ việc rút quân, vẫn còn mang theo bụi đường và vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt đầy sự tập trung. Họ lắng nghe từng lời của Trương Linh.
Trương Linh không nhìn vào kinh sách hay bói toán. Ông chỉ nhìn ra bầu trời qua ô cửa sổ, nơi những tầng mây đang trôi lững lờ. Giọng ông ta trầm mặc, vang vọng trong không gian tĩnh mịch:
“Ta đã quan sát Thiên tượng… suốt nhiều đêm rồi.”
Lãnh Hỏa khẽ hỏi: “Thiên tượng có gì thay đổi, thưa Trương Linh?”
Trương Linh khẽ nhắm mắt, rồi từ tốn mở ra, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào hư không, như đang thấy một điều gì đó mà người thường không thể thấy.
“Thiên đạo nghịch – tâm đạo thuận.”
Lời tuyên bố của Trương Linh như một tiếng sét đánh ngang tai. “Thiên đạo nghịch” – có nghĩa là quy luật của trời, cái lẽ tự nhiên bấy lâu nay đang bị đảo lộn, không còn thuận theo lẽ thường. Ngược lại, “tâm đạo thuận” – cái đạo trong lòng người, cái ý chí tự thân của con người lại đang đi đúng hướng, đang phát triển một cách thuận lợi.
Các đệ tử và Lãnh Hỏa đều ngạc nhiên. Khái niệm về “thiên đạo” luôn được coi là chân lý tối thượng, không thể thay đổi. Việc “thiên đạo nghịch” có phải là dấu hiệu của sự sụp đổ hay hủy diệt?
Trương Linh dường như hiểu được những băn khoăn đó. Ông tiếp tục giải rằng, bằng những lời lẽ sâu sắc mà bất kỳ ai có lòng cũng có thể thấu hiểu:
“Khi ta nói ‘Thiên đạo nghịch’,” Trương Linh giải thích, giọng ông ta vẫn điềm tĩnh, “không phải là trời đất nổi giận hay trừng phạt. Mà là khi trời không còn can thiệp vào vận mệnh của con người nữa.”
Ông dừng lại, để lời nói đó thấm vào lòng người nghe. “Suốt bao đời nay, chúng ta luôn tin rằng trời định, trời ban vua, trời ban mệnh. Chúng ta luôn trông chờ vào ý trời để quyết định số phận của mình. Nhưng giờ đây, thiên đạo đang xoay chuyển. Trời đang rút tay khỏi những việc trần thế. Trời đang trao trả lại quyền tự quyết cho con người.”
Trương Linh nhìn về phía Lãnh Hỏa, ánh mắt ông ta đầy vẻ tin tưởng. “Đó là lý do vì sao ‘tâm đạo thuận’. Khi trời không còn can thiệp, thì chính là lúc con người thật sự có quyền dựng thời đại của mình.”
Lời giải thích này đã làm bừng tỉnh mọi người. Nó không phải là một điềm báo xấu, mà là một lời tuyên ngôn về sự tự do.
“Vậy… vậy là những lá Cờ Trắng Vô Vương… những Đạo Hội Tự Trị… đều là thuận theo ‘tâm đạo’ sao?” Một đệ tử trẻ tuổi lắp bắp hỏi, mắt anh ta sáng rực.
“Đúng vậy,” Trương Linh mỉm cười nhẹ. “Khi không còn một ông vua do trời định, khi không còn một giáo lý độc đoán từ trên trời rơi xuống, thì chính con người phải tự mình định nghĩa ‘đạo’ của mình. Tự mình xây dựng cuộc sống, tự mình quyết định tương lai. Đó là sự trưởng thành của nhân loại, là con đường mà Thiên Dân Ước đã chỉ ra.”
Lãnh Hỏa lắng nghe từng lời. Cô hiểu rằng, việc Đinh Bộ Lĩnh từ bỏ ngôi vị, việc cô rút quân để giao quyền tự trị cho dân, và cả những nỗ lực của Tô Ẩn, Vô Trần, Ngô Hành Nhân đều là thuận theo cái “tâm đạo thuận” này. Ngay cả sự điên loạn của Lạc Ẩn với Huyết Triều, và sự cố chấp của Ngô Nhật Khánh, cũng là những thử thách cuối cùng để con người nhận ra giá trị của sự tự do và tự chủ.
Lời tuyên bố của Trương Linh về “Thiên Đạo Nghịch Hành” không chỉ là một tiên đoán, mà còn là một lời cổ vũ mạnh mẽ cho những ai đang đi theo Con Đường Mới. Nó khẳng định rằng họ đang đi đúng hướng, rằng ý chí của con người, khi được tự do và chính trực, có thể thay đổi vận mệnh, thậm chí cả “thiên đạo”.
Nó cũng là một lời nhắn gửi ngầm đến những kẻ vẫn còn cố chấp bám víu vào quyền lực cũ. Khi “trời không còn can thiệp”, những kẻ tự xưng là “thiên tử” hay “đại diện của trời” sẽ không còn điểm tựa. Quyền lực của họ sẽ tan biến như bọt nước.
Trong căn phòng nhỏ của Phòng Tàng Kinh Cổ, tiếng nói của Trương Linh vẫn vang vọng. Bên ngoài, những cơn gió vẫn thổi, và những lá cờ trắng vẫn phấp phới dưới ánh nắng. Một kỷ nguyên mới, nơi con người là chủ thể của số phận mình, đã thật sự bắt đầu.
Trương Linh đã công bố thiên tượng: “Thiên đạo nghịch – tâm đạo thuận.” Ông giải rằng: “Khi trời không còn can thiệp, là lúc con người thật sự có quyền dựng thời đại của mình.” Lời tuyên bố này không chỉ là một lời tiên tri mà còn là sự khẳng định mạnh mẽ về vai trò trung tâm của ý chí con người trong việc định hình tương lai, cổ vũ cho phong trào Tân Đạo và báo hiệu sự kết thúc của những quyền lực dựa trên “thiên mệnh”.