Trong khi Thiết Bút Tăng dẫn dắt các Bút Đạo Sứ dũng cảm tiến vào Huyết Vân Pháp Trận để đối mặt với sự tàn bạo của Lạc Ẩn, thì tại Trường Yên, một quyết định thầm lặng nhưng đầy trọng đại khác đang được thực hiện. Lãnh Hỏa, người đã được Đinh Bộ Lĩnh giao phó quyền hòa giải và là người duy nhất không màng đến ngôi vị, đã bắt đầu hành động.
Tại đại sảnh Trường Yên, không còn tiếng kèn trống rầm rộ hay những cuộc họp quân sự căng thẳng. Không khí trầm lắng, chỉ có tiếng gió lùa qua những cột gỗ chạm khắc tinh xảo. Lãnh Hỏa, mặc bộ giáp da màu xám đen đã sờn cũ, dáng người cô vẫn mảnh khảnh nhưng đôi mắt cô lại ánh lên vẻ kiên định lạ thường. Cô không còn là một nữ tướng chỉ biết dùng binh lực, mà là một người đang gánh vác trọng trách lớn lao của sự hòa giải.
Trước mặt cô là những vị tướng lĩnh còn lại của Trường Yên, gương mặt họ đầy vẻ hoài nghi và lo lắng. Họ đã quen với việc chiến đấu, với việc giữ đất và tranh giành quyền lực. Giờ đây, Lãnh Hỏa đang đưa ra một quyết định hoàn toàn đi ngược lại mọi điều họ đã từng biết.
“Các tướng sĩ,” Lãnh Hỏa cất tiếng, giọng cô trầm tĩnh nhưng đầy uy lực. “Chủ công Đinh Bộ Lĩnh đã tin tưởng giao cho ta quyền hòa giải. Và lời Di Chiếu của Người đã rõ: ‘Dẫn đạo không ở ngôi – mà ở nghĩa’.”
Trước sự ngỡ ngàng của các tướng sĩ, Lãnh Hỏa đã đưa ra một quyết định chưa từng có trong lịch sử Trường Yên: cô không đánh, không giữ đất.
“Chúng ta sẽ không phái quân đi giao chiến với Huyết Triều,” Lãnh Hỏa tuyên bố. “Chúng ta cũng sẽ không cố gắng giữ những vùng đất mà dân chúng đã dựng Cờ Trắng. Đất đai không phải là mục tiêu của chúng ta nữa.”
Thay vào đó, Lãnh Hỏa ra lệnh cho rút toàn bộ binh lính còn lại của Trường Yên về vùng Trung Lạc. Trung Lạc là một vùng đất trung lập, nằm giữa Trường Yên và các vùng đất đã nổi lên các Đạo Hội Tự Trị. Đây là một khu vực có địa hình bằng phẳng, thuận lợi cho việc canh tác và sinh sống, nhưng lại không có giá trị chiến lược hay quyền lực nào đáng kể. Kiến trúc ở đây đơn giản, chủ yếu là những ngôi nhà tranh vách đất và những cánh đồng lúa rộng lớn.
“Chúng ta sẽ tập trung binh lực vào việc bảo vệ dân chúng, không phải để chinh phạt hay kiểm soát,” Lãnh Hỏa giải thích. “Trung Lạc sẽ là nơi an toàn cho những ai muốn sống một cuộc đời bình yên, không bị ràng buộc bởi các phe phái.”
Đồng thời với việc rút quân, Lãnh Hỏa đã thực hiện một hành động mang tính biểu tượng mạnh mẽ: cô giao quyền tự trị cho các thôn làng mà Trường Yên từng kiểm soát. Điều này có nghĩa là các thôn làng đó giờ đây có quyền tự quyết định mọi vấn đề của mình, từ việc tổ chức sản xuất đến việc giải quyết tranh chấp, mà không cần bất kỳ sự can thiệp nào từ Trường Yên.
Cô sai các binh lính đi đến từng thôn làng, không phải để thu thuế hay trưng binh, mà để thông báo về quyết định này. Những binh sĩ, trong bộ giáp đã được cởi bỏ nhiều chi tiết rườm rà, chỉ còn lại những mảnh giáp đơn giản, đi lại giữa các thôn. Gương mặt họ không còn vẻ hung tợn mà thay vào đó là sự nghiêm túc và có phần bối rối trước nhiệm vụ mới.
“Trường Yên sẽ không cai trị các ngươi nữa,” một binh sĩ của Lãnh Hỏa nói với một già làng. “Các ngươi có quyền tự quyết mọi việc. Chúng ta chỉ đến đây để bảo vệ các ngươi khỏi những kẻ phá hoại, nếu các ngươi cần.”
Trước sự thay đổi chưa từng có này, dân chúng ngỡ ngàng. Nhiều người ban đầu hoài nghi, nhưng rồi họ nhận ra đây không phải là một chiêu trò. Trường Yên thực sự đang từ bỏ quyền lực của mình.
Và khi mọi việc đã được sắp xếp, Lãnh Hỏa đứng trước các tướng sĩ và những người dân Trung Lạc, ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, nơi những lá cờ trắng đang phấp phới. Cô nói một câu, lời nói đó không chỉ là mệnh lệnh, mà là một lời tuyên thệ, một triết lý sống:
“Không giữ đất – nhưng giữ nghĩa.”
Đây là sự khẳng định rằng Trường Yên sẽ không còn tham gia vào cuộc chiến tranh giành lãnh thổ. Thay vào đó, họ sẽ tập trung vào việc bảo vệ đạo lý, bảo vệ lẽ phải, và bảo vệ những giá trị cốt lõi của con người. Đó là sự kế thừa trực tiếp từ lời tuyên bố “Trường Yên không giữ đạo, chỉ giữ đất” của Đinh Bộ Lĩnh, nhưng được nâng lên một tầm cao mới: từ bỏ cả việc giữ đất để giữ lấy cái “nghĩa”.
Và sau đó, cô tiếp lời, lời nói của cô vang vọng như một lời hứa:
“Không cai dân – chỉ giữ lời hứa.”
Đây là một sự đoạn tuyệt hoàn toàn với chế độ cai trị truyền thống. Trường Yên không còn là kẻ bề trên, không còn là kẻ ra lệnh hay áp đặt ý chí lên dân chúng. Vai trò của họ giờ đây chỉ là “giữ lời hứa” – lời hứa bảo vệ sự an toàn cho dân, lời hứa tôn trọng quyền tự trị của họ, và lời hứa sống theo đạo nghĩa đã được Thiên Dân Ước và Tân Thiên Luận định ra.
Quyết định của Lãnh Hỏa là một bước đi táo bạo, thể hiện sự thấu hiểu sâu sắc về tình hình Đại Việt. Nó không phải là sự yếu kém, mà là sự minh triết tột cùng. Trong khi Lạc Ẩn đang dùng máu và xương để xây dựng đế chế của mình, và Ngô Nhật Khánh vẫn cố chấp ôm giữ quyền lực ảo ảnh, thì Lãnh Hỏa lại chọn cách buông bỏ, tin tưởng vào sức mạnh tự chủ của dân chúng.
Hành động của Lãnh Hỏa đã tạo ra một vùng an toàn mới, một vùng đất của bình yên giữa bão táp loạn lạc. Nó là một minh chứng sống động cho lời Di Chiếu của Đinh Bộ Lĩnh, và là một tia hy vọng cho tương lai của Đại Việt, nơi mà “nghĩa” và “lời hứa” sẽ là nền tảng cho một xã hội không còn vua, không còn tranh giành, mà chỉ có sự tự do và bình an của lòng dân.
Từ Trường Yên, Lãnh Hỏa đã không đánh, không giữ đất, mà cho rút toàn bộ binh lính về vùng Trung Lạc. Đồng thời, cô giao quyền tự trị cho các thôn. Lãnh Hỏa tuyên bố: “Không giữ đất – nhưng giữ nghĩa. Không cai dân – chỉ giữ lời hứa.” Quyết định này là một bước ngoặt quan trọng, thể hiện sự từ bỏ hoàn toàn quyền lực truyền thống của Trường Yên để tập trung vào việc bảo vệ đạo nghĩa và tôn trọng ý chí tự trị của dân chúng, mở ra một con đường hòa bình giữa thời loạn lạc.