Trong khi những ngọn cờ trắng “Dân Vi Đạo Tâm” đang phấp phới, và những kế hoạch về một tương lai vô vua, do dân tự định đang được thai nghén, thì bóng tối của Huyết Triều lại càng lúc càng bao trùm rộng hơn. Lạc Ẩn, kẻ tự xưng Huyết Đế, không chấp nhận bất kỳ sự thay đổi nào. Hắn ta đáp trả lại phong trào Tân Đạo bằng một hành động tàn bạo, một minh chứng kinh hoàng cho sự điên loạn của quyền lực tuyệt đối.
Tại trung tâm của vùng Đông Hải, nơi từng là những thị trấn sầm uất ven biển, giờ đây bị bao phủ bởi một thứ khí tức quỷ dị. Kiến trúc nhà cửa, vốn là những ngôi nhà gỗ mái ngói đỏ tươi, giờ đây bị ám bởi màu máu khô và những hình vẽ kỳ dị. Trên bầu trời, thay vì mây trắng, lại là những tầng mây đen kịt, nặng nề, cuồn cuộn không ngừng. Đó là biểu hiện của “Huyết Vân Pháp Trận” – một bí thuật kinh hoàng mà Lạc Ẩn đã dày công luyện tập.
Huyết Đế Lạc Ẩn, trong bộ đạo bào trắng nhưng đã vấy bẩn những vết máu khô và chiếc mặt nạ ngọc phỉ thúy giờ đây ánh lên vẻ tàn ác hơn bao giờ hết, đứng trên một ngọn đồi cao, nơi từng là một đền thờ cổ kính nay đã bị phá hủy hoàn toàn. Hắn ta gầy gò, xương xẩu, nhưng khí tức toát ra lại vô cùng mạnh mẽ, đầy dẫy sự ma quỷ. Hắn ta giơ hai tay lên trời, những làn khói đỏ sẫm bốc ra từ lòng bàn tay, hòa vào tầng mây đen phía trên.
“Các ngươi muốn ‘đạo tự sinh từ lòng dân’ ư?! Ta sẽ cho các ngươi thấy ‘đạo’ của ta!” Lạc Ẩn gầm lên, giọng hắn ta the thé, xuyên thấu cả tiếng gió. “Huyết Vân Pháp Trận sẽ phong tỏa toàn bộ vùng đất này! Không ai có thể thoát! Không ai có thể chống lại ý chí của Huyết Đế!”
Huyết Vân Pháp Trận là một loại pháp trận phong ấn khổng lồ. Khi được kích hoạt, nó tạo ra một trường năng lượng vô hình bao phủ toàn bộ vùng Đông Hải. Không khí trở nên đặc quánh, nặng nề, mang theo mùi tanh của máu và sự mục rữa. Những ai cố gắng vượt qua ranh giới của pháp trận sẽ cảm thấy cơ thể mình bị rút cạn sinh lực, tinh thần bị áp chế, hoặc thậm chí là hóa điên. Ánh sáng mặt trời bị che khuất bởi tầng mây máu, biến ban ngày thành đêm tối vĩnh cửu.
Bên trong vùng bị phong ấn, Lạc Ẩn bắt đầu thực hiện kế hoạch điên rồ của mình: mưu dựng “Đế Đô” mới. Không giống như bất kỳ thành trì nào khác, “Đế Đô” của Huyết Triều không phải là một thành phố bình thường. Nó là một biểu tượng của sự tàn bạo và nỗi kinh hoàng.
“Hãy xây dựng một Đế Đô vĩ đại!” Lạc Ẩn ra lệnh cho các tín đồ của hắn, những kẻ giờ đây đã trở thành những cỗ máy vô tri. “Một Đế Đô sẽ khiến kẻ thù phải khiếp sợ! Một Đế Đô sẽ là nền móng cho Huyết Triều vĩnh cửu!”
Và điều kinh hoàng nhất là: Lạc Ẩn ra lệnh lấy xương dân xây tường thành.
Các tín đồ Huyết Ảnh, với đôi mắt vô hồn, đã thực hiện mệnh lệnh của hắn một cách tàn bạo. Họ đào bới những ngôi mộ cũ, lấy lên những bộ xương khô. Họ còn đi lùng sục những người dân thường còn sót lại trong vùng bị phong ấn, những kẻ không có khả năng chống cự. Những người dân đó bị bắt sống, bị sát hại một cách dã man, và xương cốt của họ được dùng làm vật liệu.
Những bức tường thành không phải làm từ đá hay gạch, mà từ hàng ngàn, hàng vạn bộ xương người được kết dính bằng một loại hợp chất màu đen sẫm, mang theo mùi tanh nồng và khí tức chết chóc. Kiến trúc của “Đế Đô” mới toát lên vẻ ma quái, rùng rợn, như một pháo đài của tử thần. Trên đỉnh mỗi tháp canh là một chiếc sọ người khổng lồ, rỗng tuếch, như đang nhìn trừng trừng vào những kẻ dám cả gan tiến đến.
“Mỗi bộ xương này,” Lạc Ẩn nói, hắn ta đứng giữa những bức tường xương, vẻ mặt hắn ta đầy vẻ tự mãn điên cuồng, “là một viên gạch cho quyền lực của Huyết Triều! Các ngươi muốn dân sống ư? Ta sẽ dùng xương dân để xây dựng đế chế!”
Lời nói của Lạc Ẩn vang vọng giữa những bức tường xương, cùng với tiếng kêu la thảm thiết của những người dân đang bị giết hại. Bóng tối của Huyết Triều đã bao trùm hoàn toàn vùng Đông Hải, biến nơi đây thành một địa ngục trần gian.
Tin tức về Huyết Vân Pháp Trận và “Đế Đô” xương người của Lạc Ẩn đã lan truyền ra khắp Đại Việt, gây nên một làn sóng kinh hoàng và phẫn nộ tột độ. Ngay cả những kẻ thờ ơ nhất cũng không thể làm ngơ trước tội ác tày trời này.
Tại Trường Yên, trong thư phòng của Đinh Bộ Lĩnh, Thiết Bút Tăng đứng lặng người. Ông mặc bộ áo nâu sòng đã sờn cũ, nhưng dáng người ông vẫn toát lên vẻ kiên cường. Cây bút sắt trong tay ông nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
“Hắn ta đã đi quá xa rồi!” Thiết Bút Tăng nói, giọng ông ta khàn đục vì căm phẫn. “Dùng xương cốt của dân để xây thành… Đây không còn là tranh giành quyền lực nữa, đây là sự hủy diệt nhân tính!”
Đinh Bộ Lĩnh, mặc dù đang bệnh nặng, vẫn cố gắng ngồi dậy. Gương mặt anh xanh xao nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên sự quyết đoán. “Thiết Bút Tăng, ta đã giao quyền hòa giải cho Lãnh Hỏa. Nhưng ta cũng tin vào sự chính trực của ngài. Lạc Ẩn… hắn ta phải bị ngăn chặn.”
Thiết Bút Tăng gật đầu, ánh mắt ông ta nhìn thẳng ra xa, về phía Đông Hải. “Huyết Vân Pháp Trận… nó là một thách thức lớn. Nhưng ta, Hộ Đạo Vô Kinh, không thể ngồi yên khi dân chúng bị tàn sát.”
Ông quay sang Đinh Bộ Lĩnh, giọng ông ta đầy vẻ kiên định. “Chủ công, ta quyết định thân chinh! Ta sẽ tiến vào Huyết Vân Pháp Trận! Ta sẽ vạch trần tội ác của Lạc Ẩn và phá bỏ tà trận đó!”
Đinh Bộ Lĩnh nhìn ông với ánh mắt lo lắng. “Pháp trận đó rất nguy hiểm, Thiết Bút Tăng. Ngài không thể đi một mình.”
“Ta không đi một mình,” Thiết Bút Tăng đáp, ánh mắt ông ta nhìn về phía cửa. “Ta sẽ dẫn theo ‘Bút Đạo Sứ’.”
“Bút Đạo Sứ” là một nhóm nhỏ các học sĩ trẻ tuổi, những người đã được Thiết Bút Tăng đích thân huấn luyện về đạo lý, về tầm quan trọng của ngôn ngữ và trí tuệ trong việc chống lại cái ác. Họ không phải là những chiến binh cầm gươm, mà là những người cầm bút, mang trong mình ánh sáng của tri thức và lòng chính nghĩa. Họ mặc những bộ áo vải trắng đơn giản, đeo túi đựng bút và giấy, thể hiện sự khiêm nhường nhưng cũng đầy quyết tâm. Dáng vẻ của họ thanh thoát, nhưng ánh mắt lại bùng lên ngọn lửa của sự quả cảm.
“Chúng ta sẽ dùng trí tuệ và đạo nghĩa để chiến đấu!” Thiết Bút Tăng tuyên bố, giọng ông ta vang dội. “Ngòi bút của chúng ta sẽ xé toạc màn đêm của Huyết Triều! Chúng ta sẽ cho Lạc Ẩn thấy rằng, không phải máu và xương mới tạo nên quyền lực, mà chính là đạo nghĩa và lòng người!”
Lời tuyên bố của Thiết Bút Tăng đã làm lay động những người xung quanh. Họ hiểu rằng đây không chỉ là một trận chiến thông thường, mà là một cuộc đối đầu giữa ánh sáng và bóng tối, giữa đạo lý và tà ác. Dù biết con đường phía trước đầy hiểm nguy, nhưng với sự kiên định của Hộ Đạo Vô Kinh và các Bút Đạo Sứ, một tia hy vọng đã bùng lên giữa màn đêm của Huyết Triều.
Huyết Đế Lạc Ẩn đã tung “Huyết Vân Pháp Trận”, phong ấn toàn bộ vùng Đông Hải, biến nơi đây thành một địa ngục trần gian. Hắn còn mưu dựng “Đế Đô” mới – lấy xương dân xây tường thành, thể hiện sự tàn bạo tột cùng. Đối mặt với tội ác này, Thiết Bút Tăng đã quyết định thân chinh, dẫn theo một nhóm “Bút Đạo Sứ” tiến vào trận để đối đầu với Lạc Ẩn, mang theo hy vọng phá tan bóng tối của Huyết Triều bằng trí tuệ và đạo nghĩa.