Trong bối cảnh những lá Cờ Trắng Vô Vương với dòng chữ “Dân Vi Đạo Tâm” đang lan tỏa khắp Đại Việt, đánh dấu sự suy tàn của quyền lực cũ và sự trỗi dậy của ý chí dân chúng, ba người đã kiến tạo nên Con Đường Mới hiểu rằng đã đến lúc phải định ra kế hoạch cuối cùng. Họ là những người được coi là “phi đạo” theo nghĩa truyền thống – không nắm giữ quyền lực chính trị hay thần quyền, nhưng lại có sức ảnh hưởng sâu rộng đến lòng người.
Cuộc gặp mặt cuối cùng này không diễn ra ở những nơi quen thuộc như am tranh Thạch Bàn Sơn, mà là tại Thiên Nham – một đỉnh núi cao chót vót, quanh năm mây mù bao phủ, nơi được cho là gần trời nhất. Đường lên Thiên Nham hiểm trở, chỉ có những lối mòn nhỏ hẹp men theo vách đá dựng đứng, đòi hỏi sự kiên trì và lòng tin tuyệt đối. Kiến trúc ở đây hoàn toàn không có, chỉ là những tảng đá tự nhiên chồng chất lên nhau, tạo thành những vọng gác kỳ vĩ, nơi có thể bao quát toàn cảnh Đại Việt phía dưới.
Tô Ẩn, trong bộ áo vải xanh thẫm đã sờn vai vì những ngày tháng miệt mài với Tân Thiên Luận, dáng người anh thanh thoát nhưng đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ suy tư. Anh mang theo một chiếc rương gỗ nhỏ đựng những bản thảo cuối cùng của Tân Thiên Luận.
Vô Trần, với bộ cà sa xám tro đã cũ, dáng vẻ gầy gò nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Anh mang theo một chiếc gậy trúc đơn sơ, tượng trưng cho con đường hòa nhập với thiên nhiên và dân chúng.
Và Du thần Ngô Hành Nhân, vẫn trong bộ áo vải bố nâu đất, mái tóc bạc trắng bay trong gió. Ông là hiện thân của sự tự do, của trí tuệ không biên giới. Ông chỉ mang theo một bầu hồ lô rỗng, biểu tượng cho sự vô chấp và khát khao tìm kiếm chân lý.
Ba người họ, những người đã cùng nhau viết nên Thiên Dân Ước và định hình Bản đồ Tân Đạo, giờ đây ngồi lại trên một mỏm đá bằng phẳng ở đỉnh Thiên Nham, nơi gió thổi lồng lộng và mây trắng vờn quanh. Họ nhìn xuống phía dưới, nơi những làn khói bếp từ các thôn làng bay lên, nơi những lá cờ trắng đang phấp phới.
“Thời gian không còn nhiều,” Tô Ẩn nói, giọng anh ta trầm tĩnh. “Tin tức về bệnh tình của Chủ công Đinh Bộ Lĩnh đã đến tai chúng ta. Chúng ta cần định ra kế hoạch cuối cùng cho Đại Việt.”
“Đúng vậy,” Vô Trần tiếp lời, ánh mắt anh ta nhìn xa xăm. “Huyết Triều của Lạc Ẩn đang ngày càng tàn bạo, còn Ngô Nhật Khánh thì vẫn chìm trong ảo vọng quyền lực. Dân chúng đã tự giác, nhưng họ cần một hướng đi rõ ràng.”
Ngô Hành Nhân vuốt chòm râu bạc. “Chúng ta đã cùng nhau xây dựng nền tảng. Giờ là lúc phải đặt viên gạch cuối cùng, để con đường mới này có thể vững chắc mà tiến bước.”
Cuộc thảo luận trên đỉnh Thiên Nham không còn là những cuộc tranh luận dài ngày như trước, mà là một sự đúc kết, một sự đồng thuận nhanh chóng. Họ đã trải qua quá nhiều biến cố, đã nhìn thấy quá nhiều đau khổ và quá nhiều ánh sáng từ lòng dân để có thể do dự.
Họ cùng nhau định ra một kế hoạch táo bạo và chưa từng có trong lịch sử Đại Việt, một kế hoạch sẽ vĩnh viễn thay đổi cách thức cai trị và dẫn dắt quốc gia:
“Khi Bộ Lĩnh mất, chúng ta sẽ không dựng ngôi!” Vô Trần tuyên bố, giọng anh ta vang vọng giữa tiếng gió núi. “Đại Việt sẽ không còn vua!”
Đây là một quyết định cách mạng, phá bỏ hoàn toàn truyền thống hàng ngàn năm về chế độ quân chủ. Họ hiểu rằng, chính sự tồn tại của ngai vàng đã gây ra bao nhiêu tranh chấp, bao nhiêu máu đổ.
Tô Ẩn tiếp lời, bàn tay anh ta vẽ một đường cong trên không trung như phác họa một tầm nhìn: “Không có vua, nhưng phải có người dẫn đạo. Nhưng sự dẫn đạo đó không phải là quyền lực, mà là sự phục vụ. Chúng ta sẽ cử ‘Người Giữ Bia’!”
Ngô Hành Nhân gật đầu đồng tình, ánh mắt ông ta đầy vẻ uyên bác. “Người Giữ Bia sẽ là đại diện toàn dân giữ đạo ước.”
Khái niệm “Người Giữ Bia” là một phát kiến vĩ đại của ba “phi đạo”. Đây không phải là một vị vua, một giáo chủ, hay một tướng lĩnh. “Người Giữ Bia” sẽ là một cá nhân được toàn thể dân chúng tin tưởng và bầu chọn, với nhiệm vụ duy nhất là:
- Giữ gìn bản “Thiên Dân Ước”: Người này sẽ là người lưu giữ, bảo vệ, và truyền bá những nguyên tắc cốt lõi của Thiên Dân Ước – “Đạo là để dân sống, không phải để trị dân. Nếu vua không hợp dân, dân có quyền bỏ vua.”
- Đại diện cho ý chí của toàn dân: Người Giữ Bia không có quyền lực để ra lệnh hay áp đặt, mà chỉ có quyền lắng nghe và nói lên tiếng nói của toàn dân, là cầu nối giữa các Đạo Hội Tự Trị.
- Giữ đạo ước: Người Giữ Bia sẽ là người đảm bảo rằng các nguyên tắc của Tân Đạo (Vùng Tỉnh, Vùng Đạo, Vùng Vị) được thực hiện một cách công bằng và minh bạch, không thiên vị bất kỳ phe phái hay cá nhân nào.
“Người Giữ Bia sẽ không có ngai vàng, không có binh lính,” Ngô Hành Nhân nhấn mạnh. “Họ sẽ sống giữa dân, lắng nghe dân, và chỉ phục vụ dân. Quyền lực của họ không nằm ở vương miện, mà ở lòng tin của bá tánh.”
Tô Ẩn nhìn ra xa, về phía những Đạo Hội Tự Trị đang dần định hình. “Và khi cần, dân chúng có quyền thay đổi Người Giữ Bia. Vị trí này không phải là vĩnh cửu, mà là một trọng trách được trao gửi.”
Quyết định này là đỉnh cao của sự giác ngộ về Con Đường Mới. Nó không chỉ là việc từ bỏ chế độ phong kiến, mà là sự xây dựng một thể chế mới hoàn toàn dựa trên sự tự chủ của dân chúng và sức mạnh của đạo lý. Nó là sự cụ thể hóa của “Dân Vi Đạo Tâm”.
Cuộc gặp gỡ trên Thiên Nham kết thúc khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm đỏ cả bầu trời. Ba người họ, những “phi đạo” vĩ đại, đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Họ đã gieo những hạt giống của tự do và trí tuệ, và giờ đây, họ tin tưởng rằng chính dân chúng sẽ là người vun trồng để những hạt giống đó nảy mầm và phát triển. Kế hoạch đã được định ra. Giờ đây, chỉ còn chờ đợi thời khắc mà lời Di Chiếu của Đinh Bộ Lĩnh và kế hoạch của họ sẽ thay đổi vĩnh viễn vận mệnh của Đại Việt.
Tô Ẩn, Vô Trần, và Du thần Ngô Hành Nhân đã tổ chức cuộc gặp mặt cuối tại Thiên Nham để định ra kế hoạch cho tương lai Đại Việt. Họ quyết định rằng sau khi Bộ Lĩnh mất, sẽ không dựng ngôi vua, mà thay vào đó sẽ cử “Người Giữ Bia” đại diện toàn dân giữ đạo ước. Kế hoạch này là một bước ngoặt lịch sử, loại bỏ hoàn toàn chế độ quân chủ và đặt nền móng cho một thể chế mới dựa trên quyền tự chủ và ý chí của dân chúng.