CHƯƠNG 196 – THIẾT BÚT TỬ CHIẾN

 Bóng tối của Huyết Triều bao trùm Đông Hải, với những bức tường thành làm bằng xương người và Huyết Vân Pháp Trận phong tỏa mọi lối ra vào. Tin tức về sự tàn bạo của Lạc Ẩn càng lúc càng khiến lòng dân căm phẫn. Trong khi đó, tại Linh Phủ, những bia đá Nghĩa – Dân – Tâm đã được dựng lên, tượng trưng cho một kỷ nguyên mới của đạo lý. Giữa bối cảnh đó, Thiết Bút Tăng, vị Hộ Đạo Vô Kinh, đã quyết định thực hiện sứ mệnh cuối cùng của mình.

Ông không đợi các Bút Đạo Sứ đuổi kịp. Với lòng căm phẫn sục sôi và ý chí sắt đá, Thiết Bút Tăng một mình tiến vào Đông Hải, một vùng đất giờ đây đã trở thành địa ngục trần gian. Ông mặc bộ áo nâu sòng đã sờn cũ, dáng người gầy gò, nhưng mỗi bước chân ông đi đều vững vàng, như thể không một thứ tà thuật hay sự sợ hãi nào có thể lung lay được ông. Cây bút sắt quen thuộc vẫn nằm chắc trong tay.

Khi ông tiến vào vùng Đông Hải, không khí trở nên đặc quánh bởi mùi máu tanh và sự mục rữa. Ánh sáng bị che khuất bởi tầng mây máu của Huyết Vân Pháp Trận. Những bức tường thành làm bằng xương người sừng sững hiện ra, ghê rợn và tàn độc. Thiết Bút Tăng không chút nao núng. Ông nhắm thẳng đến trung tâm của sự điên loạn: Đền Huyết Đế.

Đền Huyết Đế là một công trình mới được Lạc Ẩn xây dựng. Kiến trúc của nó không theo bất kỳ phong cách truyền thống nào, mà là sự pha trộn giữa những hình thù góc cạnh, sắc nhọn, với những bức tượng quỷ dữ được chạm khắc từ đá đen và những vũng máu khô đọng lại khắp nơi. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu đỏ rực hắt ra, khiến nơi đây trông như miệng địa ngục.

Ngay trước cửa Đền Huyết Đế, trên một bệ đá lớn, là những cuộn bản đồ Huyết Đạo – những bản kế hoạch chi tiết về việc Huyết Triều sẽ thôn tính và kiểm soát toàn bộ Đại Việt, biến dân chúng thành nô lệ, và thiết lập một vương quốc của bóng tối. Những bản đồ này được viết bằng máu và mực đen, với những đường nét uốn lượn kỳ dị, tượng trưng cho sự tàn độc của Lạc Ẩn.

Thiết Bút Tăng không chần chừ. Với một ánh mắt đầy căm ghét, ông giơ cao cây bút sắt của mình, tập trung toàn bộ nội lực vào đó, biến nó thành một lưỡi dao sắc bén của công lý. Ông vung bút, ánh sáng từ cây bút lóe lên, và chỉ trong chớp mắt, ông đã đốt sạch bản đồ Huyết Đạo trước sự chứng kiến của những tín đồ Huyết Ảnh đang đứng gác.

“Đạo của các ngươi là đạo của cái chết! Là đạo của sự hủy diệt!” Thiết Bút Tăng gầm lên, giọng ông ta vang dội, át cả tiếng gió rít. “Ta, Hộ Đạo Vô Kinh, sẽ không để các ngươi làm ô uế Đại Việt này bằng những thứ tà đạo đó!”

Các tín đồ Huyết Ảnh, bị bất ngờ bởi hành động táo bạo của ông, ngay lập tức lao vào tấn công. Thiết Bút Tăng không có vũ khí quân sự, nhưng ông đã dùng chính khí chất và ngòi bút của mình để chiến đấu. Mỗi đòn bút của ông đều mang theo sức mạnh của đạo nghĩa, đẩy lùi kẻ thù bằng sự chính trực.


Cuộc chiến của Thiết Bút Tăng diễn ra ròng rã ba ngày ba đêm trong lòng Huyết Vân Pháp Trận. Ông không nghỉ ngơi, không chùn bước. Ông chiến đấu bằng cả ý chí, bằng niềm tin vào đạo nghĩa, và bằng lời thề với linh hồn cha ông. Ông đã phá hủy nhiều đài thờ, giải phóng một phần nhỏ khí tức từ Huyết Vân Pháp Trận, và làm suy yếu một phần quyền lực của Lạc Ẩn.

Cơ thể ông ngày càng suy kiệt. Áo nâu sòng của ông đã rách nát, vấy bẩn bởi bùn đất và máu. Máu của ông, máu của những kẻ thù bị ông đánh bại, và cả máu của chính ông. Ông đã bị thương nặng.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, khi không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu, Thiết Bút Tăng đã đến được chân Tháp Huyết – ngọn tháp cao nhất của “Đế Đô” xương người, nơi Lạc Ẩn thường ngự trị. Ngọn tháp được xây từ xương cốt, cao vút lên trời, toát ra vẻ ghê rợn.

Ông quỵ xuống, gục trên nền đất ẩm ướt, nơi những bộ xương người trồi lên từ lòng đất. Cây bút sắt của ông đã gãy làm đôi. Nhưng ý chí của ông thì không hề nao núng. Với chút sức lực cuối cùng, ông dùng máu mình viết câu cuối cùng, không phải trên giấy, mà trên chính nền đất xương cốt đó, như một lời khắc vĩnh cửu gửi đến muôn đời sau:

Máu không là đạo.

Từng nét chữ run rẩy nhưng đầy sức nặng. Máu của ông thấm vào đất, như một lời bác bỏ mọi sự thống trị bằng bạo lực và sự hiến tế.

Bút không là quyền.

Lời này khẳng định rằng dù ông là Thiết Bút Tăng, là người cầm bút, nhưng cây bút của ông không đại diện cho quyền lực hay sự áp đặt, mà chỉ đại diện cho đạo nghĩa.

Và cuối cùng, với một nét bút đầy quyết tâm, ông viết câu chốt, như một lời tuyên ngôn vĩnh cửu:

Chỉ nghĩa là vĩnh tồn.

Chữ “Nghĩa” cuối cùng được viết bằng máu của ông, thấm sâu vào lòng đất, trở thành một lời khắc ghi bất diệt. Lời tuyên bố này là đỉnh cao trong sự nghiệp của Thiết Bút Tăng. Nó là sự đúc kết của tất cả những gì ông đã sống, đã chiến đấu và đã tin tưởng. Nó khẳng định rằng, trong thế giới này, mọi quyền lực, mọi danh vọng, mọi sự tàn bạo đều chỉ là phù du. Chỉ có nghĩa – đạo lý, lẽ phải, và tình người – là tồn tại mãi mãi.

Sau khi viết xong câu cuối cùng, Thiết Bút Tăng trút hơi thở cuối cùng, mất tại chân Tháp Huyết. Dáng người ông nằm đó, bình yên, như một ngọn nến đã cháy hết mình để soi đường trong đêm tối. Máu của ông, thay vì trở thành một phần của Huyết Triều, lại trở thành mực cho lời tuyên ngôn vĩ đại nhất của đời ông.

Sự hy sinh của Thiết Bút Tăng không phải là sự kết thúc, mà là một sự khởi đầu mới. Lời tuyên ngôn cuối cùng của ông đã vượt qua mọi rào cản của Huyết Vân Pháp Trận, lan truyền khắp Đại Việt, làm lay động hàng triệu trái tim. Nó là một ngọn đuốc thắp sáng trong đêm tối, tiếp thêm sức mạnh cho những người đang chiến đấu vì Tân Đạo, vì một tương lai không còn vua, không còn quyền lực áp đặt, mà chỉ có đạo nghĩa và lòng dân.


Thiết Bút Tăng đã một mình tiến vào Đông Hải, đốt sạch bản đồ Huyết Đạo trước Đền Huyết Đế. Sau ba ngày chiến pháp, ông đã dùng máu mình viết câu cuối cùng: “Máu không là đạo. Bút không là quyền. Chỉ nghĩa là vĩnh tồn.” Sau đó, ông mất tại chân Tháp Huyết, để lại một di ngôn vĩ đại, khẳng định rằng chỉ có đạo nghĩa mới tồn tại vĩnh cửu, chứ không phải quyền lực hay bạo lực.