Sự hy sinh anh dũng của Thiết Bút Tăng tại chân Tháp Huyết, cùng với lời tuyên ngôn cuối cùng “Máu không là đạo. Bút không là quyền. Chỉ nghĩa là vĩnh tồn,” đã lan truyền khắp Đại Việt như một ngọn lửa, thắp sáng lòng dân. Nó là giọt nước tràn ly, khiến người dân hoàn toàn đoạn tuyệt với những quyền lực cũ và hướng về một tương lai mới, nơi đạo lý và ý chí tự do ngự trị.
Sau cái chết của Thiết Bút Tăng, không có một lễ tang hoành tráng hay một khoảng thời gian than khóc kéo dài. Thay vào đó, một làn sóng bầu cử thầm lặng nhưng mạnh mẽ đã diễn ra trên khắp các thôn làng, các Đạo Hội Tự Trị, và cả những vùng đất đã dựng Cờ Trắng Vô Vương. Dân chúng, được thức tỉnh bởi những lời khắc trên bia Nghĩa – Dân – Tâm và những triết lý của Thiên Dân Ước, đã tự mình hành động.
Họ không còn chờ đợi chiếu chỉ từ Trường Yên hay Hải Tây, cũng không bị lung lay bởi sự tàn bạo của Huyết Triều. Chính họ, bằng ý chí tự do và sự đồng thuận, đã toàn cõi bầu ra ba người mà họ tin tưởng nhất để dẫn dắt Con Đường Mới: Tô Ẩn, Du thần Ngô Hành Nhân, và Vô Trần.
Họ được dân chúng tôn vinh là “Tam Trụ Đạo Giả” – ba trụ cột của đạo lý mới.
Cuộc hội ngộ đầu tiên của Tam Trụ Đạo Giả sau khi được bầu diễn ra tại một khu vực thanh bình nằm giữa ba vùng đất mới được phân chia theo “Tâm Trị Vị”. Không có đền đài nguy nga hay cung điện tráng lệ. Họ chỉ chọn một thảm cỏ xanh mướt dưới tán cây cổ thụ trăm năm, nơi không khí trong lành và thanh tịnh, biểu trưng cho sự hòa hợp với thiên nhiên và sự gần gũi với dân chúng.
Tô Ẩn, trong bộ áo vải màu xanh dương đơn giản nhưng thanh thoát, dáng người anh vẫn mảnh khảnh nhưng ánh mắt đã thêm phần kiên định và thấu suốt. Anh mang theo một cuốn sách mỏng, đó là bản hoàn chỉnh của Tân Thiên Luận.
Vô Trần, trong bộ cà sa màu xám tro, dáng người gầy gò nhưng mỗi cử chỉ đều toát lên sự an nhiên, tự tại. Anh chỉ mang theo một túi vải nhỏ, đựng vài cuốn sổ tay ghi chép những lời nguyện vọng của dân chúng từ Vạn Đạo Hội.
Và Du thần Ngô Hành Nhân, vẫn trong bộ áo vải bố nâu đất, mái tóc bạc trắng bay trong gió, đôi mắt ông ánh lên vẻ hóm hỉnh và uyên bác. Ông mang theo một cây đàn bầu, thể hiện tinh thần phóng khoáng, tự do.
Họ ngồi đối diện nhau trên thảm cỏ, không có ngai vàng, không có nghi lễ.
“Chúng ta không phải là vua,” Tô Ẩn nói, giọng anh ta trầm tĩnh nhưng đầy sức nặng. “Chúng ta không nhận ngôi vị, không lập triều đình.”
Vô Trần gật đầu. “Chúng ta không phải là những kẻ cai trị. Chúng ta là những người giữ bia, như lời đã định ở Thiên Nham. Người giữ bia không có quyền lực, mà chỉ có trách nhiệm.”
Ngô Hành Nhân mỉm cười, đặt cây đàn bầu xuống. “Trách nhiệm của chúng ta là gì? Là giữ lời hứa với dân, là giữ cho đạo lý không bị sai lệch, là giữ cho Đại Việt này thật sự thuộc về dân chúng.”
Và thế là, Tam Trụ Đạo Giả đã định ra một cách thức quản lý hoàn toàn mới, một mô hình chưa từng có trong lịch sử Đại Việt. Họ không làm vua, không lập ngôi. Đây là lời khẳng định mạnh mẽ nhất cho việc từ bỏ hoàn toàn chế độ quân chủ, biến những lời trong Di Chiếu Trường Yên của Đinh Bộ Lĩnh thành hiện thực.
Thay vào đó, mỗi người trong Tam Trụ sẽ giữ một vùng trong Bản đồ Tân Đạo (Tâm Trị Vị), không phải để cai trị hay kiểm soát, mà để hỗ trợ và hướng dẫn các Đạo Hội Tự Trị phát triển theo đúng tinh thần của Thiên Dân Ước.
- Tô Ẩn đảm nhiệm vùng “Tâm” (Vùng Đạo): Nơi cần học hỏi, nơi trí tuệ được khai sáng. Anh sẽ tập trung vào việc phát triển Tân Thiên Luận, xây dựng các Đạo Đường để dân chúng cùng nhau nghiên cứu, tìm hiểu chân lý. Anh sẽ truyền đạt tri thức và đạo lý, giúp mọi người tự mình giác ngộ.
- Vô Trần đảm nhiệm vùng “Dân” (Vùng Tỉnh): Nơi cần yên ổn, nơi cuộc sống dân sinh được ổn định. Anh sẽ lắng nghe tiếng lòng của dân chúng, giải quyết những mâu thuẫn nội bộ, đảm bảo cuộc sống bình an cho họ, không can thiệp vào các vấn đề cá nhân mà để dân tự quyết định.
- Ngô Hành Nhân đảm nhiệm vùng “Nghĩa” (Vùng Vị): Nơi cần dẫn dắt, nơi những người có đạo nghĩa sẽ đứng ra tiên phong. Ông sẽ tập trung vào việc kết nối các Đạo Hội Tự Trị, truyền bá tinh thần đoàn kết, và khuyến khích mọi người sống có trách nhiệm với cộng đồng, hướng dẫn họ cách tự bảo vệ và phát triển.
Dù mỗi người giữ một vùng, nhưng họ không có quyền lực ban bố mệnh lệnh. Họ chỉ là những người ghi lại lời ước dân lập. Và lời ước đó, được khắc lên những tấm bia đá nhỏ ở mỗi Đạo Hội Tự Trị, là kim chỉ nam cho mọi hoạt động:
“Không tranh, không trị, không diệt.”
- “Không tranh”: Không tranh giành quyền lực, không tranh giành đất đai, không tranh giành danh vọng. Từ bỏ mọi ham muốn cá nhân và phe phái.
- “Không trị”: Không cai trị dân chúng, không áp đặt ý chí lên người khác. Tôn trọng quyền tự do và tự chủ của mỗi cá nhân, mỗi cộng đồng.
- “Không diệt”: Không hủy diệt sinh mạng, không hủy diệt đạo lý, không hủy diệt tự do. Chung sống hòa bình, tôn trọng sự khác biệt, và cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp.
Lời ước “Không tranh, không trị, không diệt” này là lời đáp trả đanh thép nhất cho những cuộc chiến tranh dai dẳng, những chế độ cai trị độc đoán, và những hành động tàn bạo của Lạc Ẩn hay sự cố chấp của Ngô Nhật Khánh. Nó là nền tảng cho một Đại Việt mới, nơi hòa bình, tự do và đạo lý được đặt lên hàng đầu.
Từ giờ trở đi, quyền lực không còn nằm ở ngai vàng, ở binh đao, hay ở những kinh sách rỗng tuếch. Quyền lực nằm ở sự đồng thuận của dân chúng, ở đạo lý Nghĩa – Dân – Tâm, và ở lời ước “Không tranh, không trị, không diệt” được giữ gìn bởi ba Người Giữ Bia, Tam Trụ Đạo Giả. Đại Việt đã bước sang một kỷ nguyên hoàn toàn mới, một kỷ nguyên mà lịch sử chưa từng ghi nhận.
Sau cái chết của Thiết Bút Tăng, Tô Ẩn, Du thần Ngô Hành Nhân, và Vô Trần đã được dân toàn cõi bầu làm “Tam Trụ Đạo Giả”. Họ không làm vua, không lập ngôi, mà mỗi người giữ một vùng trong Bản đồ Tân Đạo (Nghĩa, Dân, Tâm). Họ chỉ ghi lời ước dân lập: “Không tranh, không trị, không diệt,” đánh dấu sự ra đời của một thể chế hoàn toàn mới, nơi quyền lực nằm trong tay dân chúng và đạo lý là kim chỉ nam.