CHƯƯƠNG 183 – VÔ TRẦN MỞ "VẠN ĐẠO HỘI"

 Trong bối cảnh Đinh Bộ Lĩnh đã tuyên bố "Trường Yên không giữ đạo, chỉ giữ đất"Tô Ẩn đang xây dựng Tân Thiên Luận tại Nhân Đạo Trang, quyền lực và đạo lý dần chuyển dịch khỏi những trung tâm truyền thống. Nắm bắt thời cơ này, Vô Trần hiểu rằng đã đến lúc phải hợp nhất các tiếng nói của dân chúng, tạo nên một sức mạnh tập thể có thể định hình lại tương lai của Đại Việt.

Vào một ngày đẹp trời, tại một thung lũng rộng lớn, xanh mướt cỏ cây, thuộc vùng đất nằm giữa các Đạo Hội Dân Lập, Vô Trần đã triệu tập một cuộc họp chưa từng có trong lịch sử. Ông không gửi chiếu chỉ hay mệnh lệnh, mà chỉ là những lời nhắn nhủ chân thành, được truyền đi bằng miệng hoặc những mảnh giấy nhỏ qua các tín đồ của Thiên Khởi Đạo và những người đã bị lay động bởi Minh Văn.

Cuộc triệu tập này không phân biệt phe phái, không phân biệt giàu nghèo hay địa vị. Nó hướng đến tất cả những ai khao khát một cuộc sống bình an, một tương lai tốt đẹp hơn cho Đại Việt. Kết quả là, 108 đạo đoàn nhỏ từ 12 vùng khác nhau đã hưởng ứng lời kêu gọi. Các đạo đoàn này bao gồm những người dân từ các Đạo Hội Dân Lập, những học sĩ từ Văn Đạo Quần Tụ, những người theo Đạo Không Mắt đã xuống núi tạm thời, và thậm chí cả những cộng đồng nhỏ đã tự quản lý cuộc sống của mình.

Họ đến bằng nhiều cách khác nhau: đi bộ, cưỡi ngựa, hoặc trên những chiếc xe bò đơn sơ. Trang phục của họ đa dạng: áo vải thô mộc của nông dân, áo cà sa giản dị của các tăng ni, áo dài của học sĩ, và cả những bộ quần áo đã sờn rách của những người từng là binh lính. Dù vẻ ngoài khác nhau, nhưng ánh mắt họ đều chung một khát vọng: được lắng nghe và được tự định đoạt.

Nơi tụ họp không có kiến trúc đồ sộ nào. Vô Trần và những người đi theo ông đã dựng một vòng tròn lớn bằng những tảng đá thô, đơn giản mà trang nghiêm. Giữa vòng tròn là một ngọn đuốc nhỏ, biểu tượng cho ánh sáng của trí tuệ và sự tự do.

Vô Trần, trong bộ cà sa màu xám đã bạc phếch, dáng người gầy gò nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Ông đứng giữa vòng tròn đá, nhìn khắp lượt những gương mặt đang mong chờ.

“Hỡi những người con của Đại Việt!” Vô Trần cất tiếng, giọng ông ta ấm áp, vang vọng mà không cần lớn tiếng. “Các ngươi đến đây, không phải để theo ta, không phải để theo bất kỳ ai. Các ngươi đến đây để tự lắng nghe tiếng lòng mình, và để cùng nhau xây dựng một con đường mới.”


Và thế là, Vô Trần đã thành lập Vạn Đạo Hội. Tên gọi này hàm ý một cuộc hội tụ của hàng vạn con đường, vạn tư tưởng. Đây không phải là một triều đình, không phải một giáo phái, mà là một không gian độc đáo, một mô hình quản lý xã hội hoàn toàn mới.

Quy tắc của Vạn Đạo Hội được Vô Trần tuyên bố rõ ràng:

“Trong Vạn Đạo Hội này,” Vô Trần nói, ánh mắt ông nhìn thẳng vào từng người. “Mỗi người chỉ được phát biểu chứ không được áp đặt.

Đây là một nguyên tắc cốt lõi, phá vỡ mọi hệ thống quyền lực cũ. Không ai được dùng vũ lực, không ai được dùng địa vị, không ai được dùng lời lẽ mê hoặc để ép buộc người khác phải tuân theo. Mọi ý kiến đều được lắng nghe, mọi tranh luận đều phải dựa trên lý lẽ và sự tôn trọng lẫn nhau. Mục đích là để tìm kiếm sự đồng thuận, chứ không phải để phân định kẻ thắng người thua.

Trong suốt những ngày đầu tiên, Vạn Đạo Hội diễn ra sôi nổi. Người dân từ khắp nơi đứng lên phát biểu, chia sẻ những câu chuyện về nỗi khổ của họ dưới sự cai trị của các phe phái, những mong muốn giản dị về một cuộc sống bình yên, và những ý tưởng về một xã hội công bằng. Có người kể về những vụ cướp bóc của binh lính, có người nói về những lời nói dối của quan lại, có người ước mơ về một cánh đồng lúa không bị giẫm đạp bởi chiến tranh.

Vô Trần và các môn đệ của Thiên Khởi Đạo chỉ đóng vai trò là người điều phối, người lắng nghe và ghi chép lại những lời nói, những nguyện vọng đó. Họ không đưa ra bình luận hay phán xét, mà chỉ đảm bảo rằng mọi tiếng nói đều được tôn trọng và lắng nghe.


Vào buổi chiều ngày thứ ba của Vạn Đạo Hội, khi tất cả các đạo đoàn đã có cơ hội nói lên tiếng lòng mình, và không khí trở nên trầm lắng hơn, Vô Trần bước ra giữa vòng tròn đá. Ông không nói nhiều, chỉ đưa ra một lời tuyên bố, một lời đúc kết đầu tiên cho Vạn Đạo Hội.

Lời đầu tiên được Vô Trần khắc ghi lại, vang vọng trong không gian và đi sâu vào tâm trí của mỗi người có mặt:

Kẻ nào muốn làm vua, hãy im lặng.

Đây là một sự răn đe mạnh mẽ, một lời cảnh báo gửi đến tất cả những kẻ đang khao khát quyền lực, những kẻ muốn ngồi lên ngai vàng để thống trị. Nó khẳng định rằng, trong Vạn Đạo Hội này, và trong con đường mới của Đại Việt, không có chỗ cho những tham vọng cá nhân, không có chỗ cho những kẻ chỉ muốn làm vua mà không màng đến dân.

Và sau đó, Vô Trần tiếp lời, khẳng định bản chất của sự dẫn dắt đích thực:

Kẻ nào dám nghe dân – sẽ được dẫn đạo.

Câu nói này là một sự đảo ngược hoàn toàn mọi quy tắc về quyền lực. Nó không nói rằng kẻ nào có binh lực mạnh nhất, có trí tuệ siêu việt nhất, hay có thần tích hiển linh nhất sẽ được làm người dẫn dắt. Thay vào đó, nó tuyên bố rằng, chỉ những ai thực sự lắng nghe tiếng lòng của dân chúng, thấu hiểu nỗi khổ và nguyện vọng của họ, và sẵn sàng phục vụ họ, thì người đó mới xứng đáng được “dẫn đạo” – tức là được dân chúng tin tưởng và đi theo.

Lời tuyên bố này đã trở thành kim chỉ nam cho Vạn Đạo Hội. Nó là một bản tuyên ngôn về một xã hội mà quyền lực không còn nằm ở đỉnh cao, mà nằm ở chính tiếng nói và ý chí của mỗi người dân. Đây không chỉ là một cuộc họp, mà là sự ra đời của một thể chế mới, một nền tảng cho một Đại Việt không còn bị chia cắt bởi những tranh giành vô nghĩa, mà được gắn kết bởi lòng dân và sự đồng thuận.

Các phe phái bên ngoài, dù là Ngô Nhật Khánh hay Lạc Ẩn, đều không thể hiểu nổi sức mạnh của Vạn Đạo Hội. Nó không có quân đội để chống lại, không có tài sản để cướp bóc, nhưng lại có khả năng làm lay chuyển tận gốc rễ niềm tin của dân chúng, thứ mà không một binh đao hay tà thuật nào có thể dập tắt được.


Vô Trần đã triệu tập 108 đạo đoàn nhỏ từ 12 vùng, không phân phe phái, và thành lập Vạn Đạo Hội, nơi mỗi người chỉ được phát biểu chứ không được áp đặt. Lời đầu tiên được ghi lại tại đây là: “Kẻ nào muốn làm vua, hãy im lặng. Kẻ nào dám nghe dân – sẽ được dẫn đạo.” Sự kiện này đánh dấu sự ra đời của một mô hình quản lý xã hội mới, tập trung vào tiếng nói và ý chí của dân chúng, làm lung lay tận gốc rễ mọi khái niệm cũ về quyền lực.