CHƯƠNG 182 – TỪ BỎ TRƯỜNG YÊN

 Cuộc hội kiến tại Thạch Bàn Sơn và sự ra đời của bản khởi thảo “Thiên Dân Ước” đã tác động sâu sắc đến Tô Ẩn. Anh nhận ra rằng con đường thực sự để cứu Đại Việt không còn nằm trong các tranh giành quyền lực hay những vị trí chính sự cũ kỹ. Quyết định của anh không chỉ là một hành động cá nhân, mà là một tuyên ngôn mạnh mẽ về sự từ bỏ quá khứ để hướng tới một tương lai hoàn toàn mới.

Tại Nhân Đạo Trang, dưới ánh nắng ban mai hiếm hoi chiếu xuyên qua tán lá cây cổ thụ, Tô Ẩn đã ngồi tĩnh lặng bên bàn, tự tay viết một bức thư. Anh mặc bộ áo vải xanh thẫm đơn giản, dáng người thanh mảnh nhưng động tác viết thư lại dứt khoát. Nét chữ anh vẫn uyển chuyển nhưng mỗi nét đều mang một sức nặng của sự quyết tâm. Đây không phải là một chiếu thư hay một văn bản chính trị, mà là một lời từ giã.

Bức thư được gửi về Trường Yên, nơi anh từng giữ trọng trách Trị Sự, nơi đã chứng kiến bao nhiêu thăng trầm của Đinh Bộ Lĩnh và cuộc chiến giành thiên hạ. Trong thư, Tô Ẩn đã khước từ mọi chức vị mà anh từng nắm giữ, không phải vì sợ hãi hay bất mãn, mà vì anh tin rằng vai trò của mình giờ đây là ở một nơi khác, một con đường khác.

Kính gửi Chủ công Đinh Bộ Lĩnh,

Ẩn này xin được khước từ mọi chức vị trong triều đình Trường Yên. Đã đến lúc Ẩn không còn là Trị Sự, không còn là người sắp đặt chính sự. Con đường mà Ẩn đang đi, và con đường mà Đại Việt đang cần, không nằm trong những cuộc tranh giành quyền lực cũ kỹ.

Không chỉ khước từ chức vị, Tô Ẩn còn cẩn thận gói ghém dấu đạo (con dấu tượng trưng cho quyền uy tinh thần của Thiên Sư đạo) và phù lệnh (những tấm thẻ bài biểu thị quyền hành trong quân đội và triều đình) mà Đinh Bộ Lĩnh đã trao cho anh trước đây. Anh đặt chúng vào một chiếc hộp gỗ mun nhỏ, một hành động tượng trưng cho sự hoàn toàn buông bỏ quá khứ.

Ẩn xin được trả lại Dấu Đạo và Phù Lệnh. Chúng không còn là của Ẩn nữa. Chúng là biểu tượng của một quyền lực mà Ẩn tin rằng không còn phù hợp để dẫn dắt Đại Việt trong thời khắc này. Đạo lý chân chính không nằm ở những biểu tượng vật chất hay quyền uy cá nhân, mà ở trong lòng dân.

Anh không đề cập đến Thiên Dân Ước hay cuộc gặp gỡ ở Thạch Bàn Sơn, nhưng ý nghĩa của bức thư đã quá rõ ràng. Tô Ẩn đã chọn con đường của riêng mình, con đường của trí tuệ và đạo lý, đứng ngoài mọi tranh chấp chính trị.


Bức thư cùng chiếc hộp gỗ mun được một sứ giả bí mật mang đến Trường Yên. Người nhận không phải ai khác ngoài Lãnh Hỏa, người vẫn trung thành với Đinh Bộ Lĩnh dù nội bộ Trường Yên đang rạn nứt. Lãnh Hỏa, trong bộ giáp da đã cũ kỹ nhưng vẫn được lau chùi cẩn thận, gương mặt cô lộ rõ vẻ trầm tư khi nhận lấy bức thư và chiếc hộp. Cô không đọc lớn, chỉ lặng lẽ đọc từng chữ, từng lời từ biệt của Tô Ẩn. Ánh mắt cô phản chiếu sự mất mát nhưng cũng có cả sự thấu hiểu.

Sau khi đọc xong, Lãnh Hỏa không nói một lời. Cô lặng lẽ cầm chiếc hộp gỗ, bên trong chứa dấu đạo và phù lệnh, đi ra phía sau Đông Cung. Nơi đó có một cây Lạc Thủy cổ thụ, cành lá sum suê, rễ cây ăn sâu vào lòng đất. Đây là một nơi linh thiêng, một biểu tượng của sự sống và bền vững trong tâm tưởng của Đinh Gia.

Dưới gốc cây Lạc Thủy, nơi ánh nắng ban mai len lỏi qua kẽ lá, Lãnh Hỏa lặng lẽ đào một cái hố nhỏ bằng tay không. Đất mềm mại, ẩm ướt. Cô đặt chiếc hộp gỗ mun xuống, rồi dùng tay lấp đất lại một cách cẩn thận, từng chút một. Đó không phải là một hành động chôn vùi, mà là một sự gửi gắm, một sự từ bỏ những biểu tượng của quyền lực cũ để chúng có thể hóa thân thành một điều gì đó mới mẻ hơn, như rễ cây Lạc Thủy hút dưỡng chất từ đất để vươn lên. Nước mắt không chảy, nhưng nỗi buồn và sự trăn trở thì ẩn sâu trong ánh mắt kiên định của cô.

Hành động của Lãnh Hỏa không chỉ là việc thực hiện một yêu cầu, mà còn là sự thấu hiểu sâu sắc về thông điệp của Tô Ẩn. Cô hiểu rằng, những biểu tượng này không còn giá trị trong một thời đại mà lòng dân mới là chân lý.


Tin tức về việc Tô Ẩn khước từ mọi chức vị và trả lại dấu đạo, phù lệnh nhanh chóng lan đến tai Đinh Bộ Lĩnh. Anh đang ngồi trong thư phòng, đối diện với Thiết Bút Tăng. Gương mặt Đinh Bộ Lĩnh trầm ngâm, nhưng không hề biểu lộ sự tức giận hay thất vọng. Anh đã lường trước được điều này từ sau quyết định rút dần binh quyền và sự ra đời của Thiên Dân Ước.

“Tô Ẩn đã chọn con đường của mình,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh ta khẽ khàng, như nói với chính mình. “Anh ấy đã thấu hiểu lời giải của Trương Linh: ‘Trời đang để con người tự chọn’.”

Anh quay sang Thiết Bút Tăng, ánh mắt anh đầy vẻ minh triết. “Từ nay, chúng ta không thể cứ mãi bám víu vào những gì đã cũ. Những chiếc đỉnh, những chức vị, những lời truyền khẩu từ bao đời… tất cả đều đang dần mất đi ý nghĩa khi lòng dân đã không còn.”

Và rồi, Đinh Bộ Lĩnh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời rộng lớn. Anh đưa ra một quyết định mang tính lịch sử, một tuyên bố sẽ thay đổi hoàn toàn bản chất của Trường Yên:

Từ nay, Trường Yên không giữ đạo, chỉ giữ đất.

Câu nói này là một sự từ bỏ mọi tham vọng về việc kiểm soát tư tưởng, kiểm soát niềm tin của dân chúng. Trường Yên không còn tự nhận mình là người nắm giữ “đạo” duy nhất, không còn là trung tâm của mọi giáo lý. Vai trò của họ giờ đây chỉ là “giữ đất” – bảo vệ lãnh thổ, giữ gìn trật tự và an ninh, cung cấp một mái nhà an toàn cho dân chúng, không can thiệp vào đức tin hay suy nghĩ của họ.

Anh tiếp lời, ánh mắt anh như nhìn thấu tương lai:

Đạo, để dân tự định.

Đây là một sự nhượng bộ chưa từng có tiền lệ. Đinh Bộ Lĩnh, một vị quân chủ đã từng khao khát thống nhất thiên hạ, giờ đây lại tuyên bố rằng “đạo” – con đường đúng đắn, lẽ phải, niềm tin – không phải là thứ mà triều đình có thể áp đặt hay ban phát. Nó là thứ mà dân chúng phải tự mình định nghĩa, tự mình lựa chọn, tự mình kiến tạo. Anh đã chấp nhận rằng quyền lực không phải là để kiểm soát, mà là để phục vụ.

Lời tuyên bố này của Đinh Bộ Lĩnh đã làm cho các quan lại trong Trường Yên ngỡ ngàng. Nhiều người không hiểu, một số người lo sợ rằng điều này sẽ làm suy yếu quyền lực của triều đình. Nhưng đối với Thiết Bút Tăng, đó là một bước tiến vĩ đại, một sự giác ngộ.

Trường Yên, từ một trung tâm quyền lực tranh giành thiên hạ, giờ đây đã chuyển mình thành một nơi chú trọng vào việc bảo vệ lãnh thổ và tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của dân chúng. Đây là một sự chuyển đổi căn bản, mở ra một chương mới cho cuộc chiến tranh giành thiên hạ – một cuộc chiến không còn thuần túy bằng binh đao mà bằng chính tư tưởng, bằng lòng người.


Tô Ẩn đã gửi thư về Trường Yên, khước từ mọi chức vị, và trả lại cả dấu đạo lẫn phù lệnh. Lãnh Hỏa đã lặng lẽ cầm lấy và chôn chúng ở gốc cây Lạc Thủy. Trước sự việc này, Đinh Bộ Lĩnh đã tuyên bố: “Từ nay Trường Yên không giữ đạo, chỉ giữ đất. Đạo, để dân tự định.” Quyết định này không chỉ đánh dấu sự từ bỏ quyền lực tinh thần của Trường Yên mà còn là một bước ngoặt quan trọng, khẳng định vai trò của dân chúng trong việc định hình đạo lý và tương lai của Đại Việt.