CHƯƠNG 184 – BẢN ĐỒ TÂN ĐẠO

 Sau sự kiện Vạn Đạo Hội và lời tuyên bố “Kẻ nào dám nghe dân – sẽ được dẫn đạo”, một làn sóng thay đổi mạnh mẽ đã lan tỏa khắp Đại Việt. Để cụ thể hóa tầm nhìn về một quốc gia không còn dựa trên quyền lực cũ, Du thần Ngô Hành Nhân đã thực hiện một công trình mang tính biểu tượng và đột phá: công bố Bản đồ Tân Đạo.

Tại một quảng trường rộng lớn, được san phẳng bằng sức người tại trung tâm của Vạn Đạo Hội, nơi hàng ngàn người dân và các đạo đoàn đang tụ họp, một tấm bản đồ khổng lồ được trải ra trên mặt đất. Bản đồ được vẽ trên nền vải bạt màu trắng ngà, với những đường nét tinh xảo, không phải bằng mực thông thường mà bằng những loại màu sắc tự nhiên, rực rỡ và hài hòa. Mọi người xúm lại, trầm trồ. Đây không phải là một tấm bản đồ chiến lược quân sự, cũng không phải là bản đồ hành chính chia cắt theo kiểu cũ.

Ngô Hành Nhân, trong bộ áo vải bố nâu đất quen thuộc, dáng người cao gầy nhưng toát lên vẻ uyên bác, đứng giữa đám đông. Tay ông cầm một cây gậy trúc mảnh, dùng nó để chỉ vào từng phần trên bản đồ. Gương mặt ông biểu lộ sự thanh thản và niềm tin tuyệt đối vào con đường mới.

“Hỡi những người con của Đại Việt!” Ngô Hành Nhân cất tiếng, giọng ông ta trầm ấm và rõ ràng, vang vọng khắp quảng trường. “Các ngươi đã quá quen với những tấm bản đồ chia đất đai theo tỉnh, theo châu, theo lãnh thổ của từng phe phái. Nhưng đó không phải là con đường mà chúng ta hướng tới!”

Ông chỉ vào tấm bản đồ. “Đây là Bản đồ Tân Đạo của chúng ta!”


Tấm bản đồ này hoàn toàn khác biệt. Nó không chia theo tỉnh, theo châu, theo ranh giới hành chính cứng nhắc, mà được phân chia dựa trên một khái niệm sâu sắc hơn nhiều: “Tâm Trị Vị”. Đây là một sự phân chia dựa trên nhu cầu tinh thần và xã hội của từng vùng đất, từng cộng đồng, chứ không phải dựa trên quyền lực hay sự kiểm soát.

Ngô Hành Nhân dùng cây gậy trúc của mình, lần lượt chỉ vào từng khu vực được vẽ bằng các màu sắc khác nhau trên bản đồ:

  1. Vùng Tỉnh (cần yên): Được vẽ bằng màu xanh lá cây dịu mát, tượng trưng cho sự sống và bình yên. Ngô Hành Nhân giải thích: “Đây là những vùng đất mà dân chúng đã quá mệt mỏi với chiến tranh, với sự hỗn loạn. Họ chỉ cần sự yên ổn, sự bình an để canh tác, để xây dựng lại cuộc sống. Ở những vùng này, chúng ta không cần đặt ra quá nhiều quy tắc hay giáo điều. Chúng ta chỉ cần đảm bảo an ninh, trật tự, và để họ tự do sống cuộc đời của mình.”

  2. Vùng Đạo (cần học): Được vẽ bằng màu vàng tươi sáng, tượng trưng cho trí tuệ và sự khai sáng. “Đây là những vùng mà lòng dân khao khát trí tuệ, khao khát được học hỏi, được hiểu rõ về đạo lý. Họ cần được học về Thiên Dân Ước, về Minh Văn, về Tân Thiên Luận. Ở những nơi này, chúng ta sẽ xây dựng những ‘Đạo đường’, không phải để thờ phụng, mà là nơi để người dân cùng nhau học hỏi, trao đổi tri thức, để tự mình tìm thấy chân lý.” Ngô Hành Nhân giải thích thêm, những Đạo đường này sẽ có kiến trúc đơn giản, mở cửa cho tất cả mọi người, với những thư viện nhỏ chứa sách vở và những khoảng sân rộng rãi cho các buổi thảo luận.

  3. Vùng Vị (cần dẫn): Được vẽ bằng màu đỏ cam ấm áp, tượng trưng cho sự năng động và vai trò dẫn dắt. “Đây là những vùng mà các đạo đoàn, các nhân sĩ, những người đã giác ngộ sâu sắc, sẽ tập trung. Họ là những người đã tìm thấy ‘đạo’ trong tâm mình, và họ sẵn sàng dẫn dắt những người khác bằng chính hành động, bằng sự gương mẫu, chứ không phải bằng mệnh lệnh. Họ sẽ là những người gieo mầm cho những ý tưởng mới, những người sẽ kết nối các vùng Tỉnh và vùng Đạo, giúp cho Tân Đạo lan tỏa.” Ngô Hành Nhân nói, ánh mắt ông đầy vẻ tin tưởng. Ở những Vùng Vị này, sẽ có những trung tâm huấn luyện nhỏ, nơi các nhân sĩ và những người dẫn đạo sẽ cùng nhau rèn luyện trí tuệ và đạo đức, không có bất kỳ biểu tượng quyền lực nào.

Lời giải thích của Ngô Hành Nhân về Bản đồ Tân Đạo đã gây chấn động trong giới học sĩ đang có mặt tại Vạn Đạo Hội. Nhiều người từng là học trò cũ của các trường phái khác nhau, giờ đây đều kinh ngạc trước tầm nhìn vĩ đại này.

“Đây là cách chia đất đai chưa từng có!” Một học sĩ trẻ thốt lên, mắt anh ta sáng rực. “Không còn là vua chúa cai trị đất đai, mà là con người tự xây dựng cuộc sống dựa trên nhu cầu của chính mình!”

“Nó không phân biệt kẻ mạnh, kẻ yếu,” một nữ học sĩ khác nói, ánh mắt cô đầy vẻ ngưỡng mộ. “Nó chỉ phân biệt theo nhu cầu của lòng người!”


Tin tức về Bản đồ Tân Đạo và triết lý “Tâm Trị Vị” nhanh chóng lan truyền đến Trường Yên, đến tai Đinh Bộ Lĩnh. Anh đang ngồi trong thư phòng, cùng với Thiết Bút TăngLãnh Hỏa. Khi nghe báo cáo chi tiết về tấm bản đồ, Đinh Bộ Lĩnh im lặng một lúc lâu. Anh nhìn vào tấm bản đồ cũ kỹ của Trường Yên được treo trên tường, nơi những ranh giới tỉnh thành được vẽ một cách khô khan.

Thiết Bút Tăng mỉm cười nhẹ nhõm. “Chủ công, Ngô Hành Nhân và Vô Trần đã đi đúng con đường. Đây là sự kết tinh của ‘Thiên Dân Ước’ và ‘Đạo Không Mắt’.”

Đinh Bộ Lĩnh hít một hơi thật sâu. “Họ đã làm được điều mà ta từng chỉ dám nghĩ đến. ‘Tâm Trị Vị’… đúng là một triết lý sâu sắc.”

Phạm Bạch Hổ, sau khi ly khai và lập Đạo Bảo Vệ Quốc, cũng nhận được tin tức này. Anh ta đấm mạnh vào bàn. “Vô nghĩa! Không có ranh giới rõ ràng, làm sao bảo vệ được đất nước?! Làm sao xây dựng được quân đội?!” Nhưng ngay cả trong lời nói giận dữ của anh ta, cũng có một chút gì đó của sự bối rối, của sự nhận ra rằng thế giới đang thay đổi theo một cách mà anh ta chưa thể hiểu hết.

Tuy nhiên, tại Trường Yên, sau một cuộc thảo luận ngắn nhưng đầy ý nghĩa với Thiết Bút TăngLãnh Hỏa, Đinh Bộ Lĩnh đã đưa ra một quyết định mang tính chiến lược và thể hiện sự giác ngộ của mình: Trường Yên quyết định không phản đối.

“Chúng ta sẽ không phản đối,” Đinh Bộ Lĩnh tuyên bố, giọng anh ta kiên định. “Trường Yên đã tuyên bố ‘không giữ đạo, chỉ giữ đất’. Giờ đây, chúng ta sẽ tôn trọng ‘đạo’ mà dân chúng tự định. Bản đồ Tân Đạo là một phần của ‘đạo’ đó.”

Quyết định này của Đinh Bộ Lĩnh không phải là sự yếu đuối, mà là sự minh triết. Anh hiểu rằng, trong thời điểm này, việc đối đầu với một tư tưởng đã ăn sâu vào lòng dân sẽ chỉ làm Trường Yên suy yếu hơn nữa. Thay vào đó, việc chấp nhận và tôn trọng, dù chỉ là sự im lặng, sẽ giúp Trường Yên duy trì được sự ổn định và có thể tìm kiếm một vai trò mới trong tương lai của Đại Việt.

Bản đồ Tân Đạo, với triết lý “Tâm Trị Vị”, đã trở thành một biểu tượng mới của hy vọng. Nó không chỉ là một bản đồ về địa lý, mà là một bản đồ về tâm hồn, về khao khát tự do của một dân tộc đang đứng trước ngưỡng cửa của một kỷ nguyên mới.


Du thần Ngô Hành Nhân đã công bố bản đồ Tân Đạo, một tấm bản đồ không chia theo tỉnh mà chia theo “Tâm Trị Vị”, bao gồm: Vùng Tỉnh (cần yên), Vùng Đạo (cần học), và Vùng Vị (cần dẫn). Bản đồ này đã gây chấn động trong giới học sĩ. Trước tầm ảnh hưởng của nó, Trường Yên đã quyết định không phản đối, thể hiện sự chuyển mình của Đinh Bộ Lĩnh trong việc tôn trọng ý chí và con đường tự định đoạt của dân chúng.