CHƯƠNG 99 – BIẾN CỐ HỘI TRỊ SỰ

 Tin tức về những tài liệu bị phát hiện tại chùa Pháp Vân và sự thật về mối liên hệ giữa Ngô Nhật Khánh với tổ chức Huyết Ảnh đã được cấp tốc gửi về Hoa Lư. Đinh Bộ Lĩnh nhận được báo cáo, gương mặt anh trở nên trầm tĩnh lạ thường, nhưng ánh mắt ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ âm ỉ. Anh hiểu rằng, mối họa này không chỉ là những kẻ nổi loạn ngoài biên ải, mà đã là một mạng lưới sâu rộng, len lỏi vào tận xương tủy của Đại Việt.

Với bằng chứng cụ thể về Ngô Nhật Khánh, Đinh Bộ Lĩnh quyết định triệu tập một cuộc họp quan trọng của Hội Trị Sự Tam Trụ tại đại điện Hoa Lư. Mục đích là để công khai những bằng chứng, vạch trần âm mưu của Huyết Ảnh và củng cố lại niềm tin, đồng thời dẹp bỏ hoàn toàn những nghi ngờ nội bộ. Đại điện được thắp sáng rực rỡ bằng hàng trăm ngọn nến và đèn lồng, nhưng không khí vẫn nặng trĩu. Những chiếc cột gỗ lim lớn, chạm khắc hình rồng phượng tinh xảo, dường như cũng đang chứng kiến một sự kiện trọng đại.

Các trưởng đạo, các quan văn, tướng lĩnh từ khắp các đạo đã tề tựu đông đủ. Ai nấy đều khoác lên mình những bộ trang phục trang trọng nhất, từ những bộ áo bào thêu chỉ vàng óng ánh của các quan văn đến những bộ giáp trụ sáng bóng của các tướng quân. Đinh Bộ Lĩnh ngồi ở vị trí cao nhất, giữa đại điện, ánh mắt anh quét một lượt qua từng gương mặt. Tô Ẩn đứng ngay phía sau anh, tay cầm một chồng thư từ và cuộn da thú mà Lữ Kính gửi về. Lữ Kính, sau khi sắp xếp xong việc ở Tam Đái, cũng đã kịp trở về tham dự, bộ giáp ông vẫn còn vương chút bụi đường.

Cuộc họp diễn ra căng thẳng ngay từ những phút đầu. Tô Ẩn đang trình bày những bằng chứng về Lư Hàn và sự tàn độc của Huyết Ảnh, khi một sự việc kinh hoàng bất ngờ xảy ra. Trưởng đạo đoàn Hoan Châu, một lão tướng uy tín, vốn là người đầu tiên phản đối gay gắt việc lập "Cục Cấm Đạo" trong những cuộc họp trước, đột nhiên ôm ngực. Ông ta đang ngồi ngay hàng đầu, trên người mặc bộ áo bào màu nâu đất thêu hình chim hạc bay lượn, khuôn mặt hồng hào và dáng vẻ phúc hậu. Nhưng giờ đây, khuôn mặt ông chợt biến sắc, chuyển sang màu tím bầm. Đôi mắt ông trợn ngược, bàn tay run rẩy đưa lên không trung như muốn với lấy điều gì đó.

"Khụ... khụ... có... có độc!" Ông ta thốt lên những tiếng cuối cùng, đứt quãng, rồi ngã gục xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, máu từ khóe môi trào ra. Toàn bộ đại điện chìm trong sự hoảng loạn. Các quan lại, tướng sĩ vội vàng chạy đến, nhưng đã quá muộn. Trưởng đạo đoàn Hoan Châu đã trút hơi thở cuối cùng.

Lữ Kính và Tô Ẩn lập tức xông đến. Tô Ẩn nhanh chóng kiểm tra mạch, rồi ngửi mùi hương quanh thi thể. "Là độc hương!" Anh nói, giọng đầy kinh hãi. "Loại độc hương giống như đã ám sát Phạm Đạo Khiêm!"

Khi mọi người đang bàng hoàng, Lữ Kính đã phát hiện ra một vật lạ trên ngực vị trưởng đạo đã khuất. Đó là một mảnh khăn lụa nhỏ, màu đen, được thêu hình “Song Long đoạt nhật” – hai con rồng giành lấy mặt trời. Biểu tượng này không xa lạ, nó chính là biểu tượng của Huyết Ảnh. Nhưng điều đáng sợ hơn là Lữ Kính đã nhận ra, đó cũng là biểu tượng cũ của Ngô Xương Văn, một vị vua triều Ngô đã sụp đổ, và là tổ tiên trực hệ của Ngô Nhật Khánh. Lần ám sát này không chỉ có ý nghĩa gây rối, mà còn là một lời thách thức trực tiếp, một sự khẳng định quyền lực của dòng dõi Ngô.

Cái chết đột ngột và tàn nhẫn của trưởng đạo Hoan Châu, cùng với mảnh khăn thêu, đã đẩy sự ngờ vực trong Hội Trị Sự lên đến đỉnh điểm. Mọi người bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi kỵ. "Lại là Huyết Ảnh!", "Kẻ nội gián đang ở ngay đây!", "Kẻ nào dám cả gan hành thích ngay trong điện?", "Phải chăng có kẻ nào trong chúng ta liên kết với Ngô Nhật Khánh?" Tiếng xì xào bàn tán, tiếng thốt lên kinh hãi vang vọng khắp đại điện. Phe "Tân nhập" vốn đã bị nghi ngờ, giờ lại càng bị nhìn với ánh mắt dò xét. Nhưng ngay cả phe "Nguyên nghĩa" cũng không thoát khỏi sự nghi ngờ, bởi kẻ bị hại là một trưởng đạo thuộc phe "Nguyên nghĩa" nhưng lại có thái độ không ủng hộ "Cục Cấm Đạo" của Tô Ẩn.

Đinh Bộ Lĩnh đứng dậy, ánh mắt anh nhìn khắp lượt từng gương mặt đang hoảng loạn, từng ánh mắt đang nhìn nhau đầy nghi kỵ. Nỗi giận dữ bùng lên trong anh, không chỉ vì cái chết của một người vô tội, mà còn vì sự phá hoại tinh vi của kẻ thù, đã biến Hội Trị Sự thành một hang ổ của sự ngờ vực. Anh biết rằng, lúc này, mọi nghị trình đều vô nghĩa. Không thể tiếp tục cuộc họp khi lòng người đã không còn tin tưởng lẫn nhau.

"Đủ rồi!" Đinh Bộ Lĩnh rống lên, giọng anh vang dội khắp đại điện, át đi mọi tiếng xì xào, khiến tất cả phải im lặng. "Kẻ nào dám làm loạn trong điện này? Kẻ nào dám dùng thủ đoạn hèn hạ này để phá hoại Hội Trị Sự?" Anh nhìn thẳng vào đám đông, ánh mắt sắc như dao găm. "Ta sẽ không để yên! Ta thề sẽ tìm ra kẻ chủ mưu và những kẻ đồng lõa!"

Anh giơ tay lên, ra lệnh dứt khoát: "Hủy bỏ mọi nghị trình! Đóng cửa điện hội này trong ba ngày! Không ai được ra vào! Ta sẽ đích thân cùng Lữ Kính và Tô Ẩn điều tra từng người một. Ai có liên quan, dù là một sợi tơ nhỏ, cũng sẽ phải trả giá!"

Lệnh của Đinh Bộ Lĩnh vừa dứt, binh lính cận vệ lập tức di chuyển, đóng chặt tất cả các cánh cửa đại điện. Ánh sáng trong điện trở nên mờ ảo hơn, không khí càng thêm ngột ngạt. Cái chết của trưởng đạo Hoan Châu không chỉ là một vụ ám sát, mà là một đòn đánh trực diện vào niềm tin và sự đoàn kết của Hội Trị Sự. Nó cho thấy "Lời nguyền Pháp Vân" vẫn đang đeo bám Trường Yên, và kẻ thù không ngừng tìm cách chia rẽ, phá hoại từ bên trong.

Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn, và Lữ Kính đứng giữa thi thể và những khuôn mặt đầy lo sợ. Cuộc chiến không còn là binh đao trên chiến trường, mà đã trở thành một cuộc đấu trí căng thẳng, tìm kiếm sự thật và thanh lọc nội bộ ngay trong chính những bức tường của kinh đô. "Thiên Đạo Khải Minh" đang đứng trước bờ vực sãy đổ, và Đinh Bộ Lĩnh phải tìm ra cách để giữ cho nó không bị chôn vùi trong những âm mưu và sự ngờ vực.