CHƯƠNG 98 – LỜI NGUYỀN PHÁP VÂN

 Trong khi quân Trường Yên chia làm hai ngả, một do Tô Ẩn chỉ huy tiến ra Bạch Đằng và một do Lữ Kính hành quân về Tam Đái, một khám phá chấn động đã xảy ra tại chính tâm điểm của cuộc phản loạn: ngôi chùa cổ Pháp Vân.

Dưới sự chỉ huy của Lữ Kính, đội quân dẹp loạn đã tiến vào Trà Hương. Sau trận Cố Ải lửa máu, quân phản loạn tan tác, phần lớn đã bị tiêu diệt hoặc bắt sống. Lư Hàn và Ngô Nhật Khánh tuy chạy thoát, nhưng thế lực của chúng đã gần như bị xóa sổ. Nhiệm vụ của Lữ Kính giờ đây là củng cố lại trật tự, dẹp bỏ hoàn toàn tàn dư của phản quân, và quan trọng hơn, điều tra sâu hơn về tổ chức Huyết Ảnh mà Trần Lãm đã cảnh báo. Ông mặc bộ giáp đồng sẫm màu, với những vết xước mới sau trận chiến, dáng vẻ oai phong nhưng cũng thấm đượm sự thận trọng. Đôi mắt ông sắc lạnh, quét qua từng ngóc ngách của vùng đất vừa được giải phóng.

Đội quân của Lữ Kính tiến vào ngôi chùa cũ Pháp Vân, nơi mà Tô Ẩn đã xác định là căn cứ tuyên truyền chính của phe "Đại Ngô phục quốc". Ngôi chùa, vốn linh thiêng và cổ kính, giờ đây mang một vẻ hoang tàn, rùng rợn. Những bức tượng Phật bị đập phá, lư hương đổ ngổn ngang, và những lá cờ "Đại Ngô phục quốc" rách nát còn sót lại vương vãi trên nền đất. Mùi khói ám khét từ những đống lửa tuyên truyền và mùi máu tanh tưởi vẫn còn vảng vất trong không khí u uẩn. Kiến trúc chùa dù bị phá hoại nhưng vẫn toát lên vẻ trang nghiêm vốn có, với những mái ngói cong vút, những cột gỗ lim to lớn.

Lữ Kính ra lệnh cho binh lính cẩn thận lục soát từng ngóc ngách của chùa, từng ngôi nhà sư, từng gian thờ. Ông nghi ngờ rằng nơi đây không chỉ là căn cứ tạm thời mà còn là nơi chứa đựng nhiều bí mật của Huyết Ảnh. Và quả thật, điều ông lo lắng đã được xác minh.

Trong một gian nhà nhỏ khuất sau chính điện, vốn là thư phòng của các vị sư trụ trì, một tên lính đã phát hiện ra một lối đi bí mật dẫn xuống một căn hầm tối tăm. Khi được thắp sáng bằng đuốc, cảnh tượng bên trong khiến mọi người không khỏi rùng mình. Không phải là nơi cất giấu tài sản, mà là một kho chứa đầy các tài liệu cổ được cuộn tròn và xếp đặt cẩn thận.

Hầu hết các tài liệu đều là thư chiêu dụ các đạo thời Ngô, những bức thư được viết bằng chữ Hán cổ, kêu gọi các dòng họ, các thế lực địa phương trung thành với nhà Ngô cùng nhau đứng lên chống lại triều đình hiện tại. Những bức thư này không chỉ có dấu ấn của Ngô Nhật Khánh mà còn có chữ ký của nhiều cựu thần nhà Ngô đã biến mất sau khi triều Ngô sụp đổ.

Đáng sợ hơn, binh lính còn tìm thấy những cuộn da thú được viết bằng máu, và những tấm vải lụa đen thêu hình "Song Long đoạt nhật" – biểu tượng của Huyết Ảnh, cùng với những lời thề "phản thệ" được viết bằng những ngôn ngữ cổ xưa, mang đậm tính chất phù thủy, hứa hẹn sự giàu sang phú quý cho những kẻ trung thành với Ngô gia và những lời nguyền rủa đáng sợ dành cho những kẻ phản bội.

Khi Lữ Kính xem xét những tài liệu này, một sự thật kinh hoàng nữa được hé lộ qua những dòng nhật ký ghi lại lịch trình của những người ra vào căn hầm. Có rất nhiều ghi chép về việc Ngô Nhật Khánh từng về đây nhiều lần, không chỉ một hai lần mà là thường xuyên, đôi khi ở lại nhiều ngày. Hắn không chỉ đến để ra lệnh, mà còn đích thân tham gia vào các nghi lễ, các cuộc họp bí mật với những kẻ áo đen. Điều này cung cấp bằng chứng thép: y chính là người đứng sau tổ chức "Huyết Ảnh", không chỉ là kẻ lợi dụng Huyết Ảnh, mà còn là linh hồn, là kẻ chủ mưu chính của tổ chức này. Mối liên hệ giữa Ngô Nhật Khánh và Huyết Ảnh không chỉ là hợp tác, mà là một sự gắn kết sâu sắc, dựa trên niềm tin mù quáng vào huyết thống.

Lữ Kính nắm chặt những tài liệu trong tay, khuôn mặt ông trầm trọng. "Hắn ta... hắn ta không chỉ là một kẻ phản loạn thông thường. Hắn là kẻ cuồng tín, kẻ đã dùng cả tà thuật và lời nguyền để mê hoặc lòng người!" Ông quay sang viên tướng dưới quyền, giọng đầy uy nghiêm: "Lập tức gửi toàn bộ những tài liệu này về Hoa Lư, cho Chủ công và quân sư Tô Ẩn. Đây là bằng chứng không thể chối cãi! Và hãy lập tức niêm phong toàn bộ ngôi chùa này, không cho bất kỳ ai ra vào!"

Khám phá tại Pháp Vân tự không chỉ vạch trần bộ mặt thật của Ngô Nhật Khánh và Huyết Ảnh, mà còn mang theo một "Lời nguyền Pháp Vân" đầy ám ảnh. Đó là lời nguyền của sự mù quáng, của lòng thù hận huyết thống, và của những mưu đồ tàn độc ẩn mình trong bóng tối, sẵn sàng phá hủy mọi thứ để đạt được mục đích. Cuộc chiến giờ đây không chỉ là quân sự, mà còn là cuộc chiến với những lời nguyền, với những tà thuyết đã ăn sâu vào lòng người. Đinh Bộ Lĩnh và Trường Yên sẽ phải đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm hơn rất nhiều, một kẻ thù không chỉ đánh bằng gươm đao mà còn đánh bằng niềm tin mù quáng và nỗi sợ hãi.