CHƯƠNG 100 – BIA ĐÁ THIÊN MINH NỨT ĐÔI

 Ba ngày đóng cửa điện hội trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. Đinh Bộ Lĩnh cùng Tô Ẩn và Lữ Kính đã đích thân thẩm vấn từng người, từ các trưởng đạo đến những binh lính cận vệ, nhưng kẻ thủ ác vẫn như một bóng ma, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Sự nghi kỵ cứ lớn dần, ăn mòn niềm tin như vết hoen ố trên tấm lụa trắng. Đại điện Hoa Lư, từng là biểu tượng của sự đoàn kết, giờ đây như một cái bẫy giam cầm những nỗi sợ hãi và ngờ vực.

Đêm thứ ba, khi màn đêm buông xuống đặc quánh nhất, một trận sấm nổ dữ dội bất ngờ xé toạc bầu trời Hoa Lư. Tiếng sấm rền vang, chấn động cả kinh thành, khiến cây cối lay động, chim chóc hoảng loạn. Mưa trút xuống như thác, xối xả lên mái ngói, lên những con đường lát đá. Ngay sau tiếng sấm vang trời, một tiếng "rắc" lớn, khô khốc và ghê rợn, vang lên từ bên ngoài đại điện, vọng đến tai những người đang ngồi trong đó.

Đinh Bộ Lĩnh, Tô Ẩn, và Lữ Kính lập tức chạy ra ngoài. Dưới ánh chớp nhá lên liên hồi của bầu trời đêm, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ: bia đá Thiên Minh, tấm bia sừng sững được đặt ngay ngoài điện Trường Yên, nơi khắc ghi "Thiên Minh Lệnh" – bản hiến chương đầu tiên của Đại Việt thống nhất, đã bị nứt đôi! Vết nứt chạy dài từ trên xuống dưới, chia đôi tấm bia thành hai nửa không đều, như một vết thương hằn sâu trên chính linh hồn của Trường Yên. Nền đá dưới chân bia cũng rạn vỡ, nước mưa xối xả làm nổi bật sự đổ nát.

Ngay lập tức, tiếng la hét hoảng sợ vang lên từ các khu dân cư gần đó. Dân chúng hoang mang, thức giấc bởi tiếng sấm và chứng kiến cảnh tượng bia đá nứt đôi. Họ đổ xô ra đường, nhìn chằm chằm vào vết nứt đáng sợ, khuôn mặt ai nấy đều tái mét. "Trời nổi giận rồi!", "Đây là điềm gở! Điềm báo thiên hạ đại loạn!", "Thiên Minh đã không còn được trời che chở!" Những lời xì xào, than vãn lan truyền nhanh chóng như đám cháy rừng, gieo rắc nỗi sợ hãi vào lòng người dân vốn đã bất an.

Tô Ẩn bước tới bên bia đá, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào vết nứt gồ ghề. Gương mặt anh thoáng hiện vẻ u buồn sâu sắc, mái tóc dài ướt sũng nước mưa bết vào trán. Anh khẽ lắc đầu, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ lồng ngực:

“Trời không phản, chỉ người phản trời.”

Lời nói của Tô Ẩn không chỉ là một câu cảm thán. Anh biết rằng, không có điềm gở nào từ trời đất. Bia đá nứt có thể là do sức mạnh của sấm sét, nhưng nó lại xảy ra đúng vào lúc lòng người đang chia rẽ, nghi kỵ, đúng vào lúc có kẻ đang ra sức phá hoại "Thiên Minh Lệnh" từ bên trong. "Trời không phản trời," mà chính là lòng người phản bội lại lý tưởng, phản bội lại chính nghĩa mà "Thiên Minh Lệnh" đã cố gắng kiến tạo.

Đinh Bộ Lĩnh đứng đó, dưới màn mưa như trút nước, nhìn chằm chằm vào tấm bia đã nứt đôi. Nỗi đau và sự phẫn nộ dâng trào trong lòng anh. Anh đã đổ bao tâm huyết, bao máu xương để dựng nên "Thiên Minh Lệnh", để thống nhất thiên hạ. Nhưng giờ đây, những gì anh gây dựng đang bị đe dọa từ chính những kẻ tự xưng là "con dân Đại Việt".

Một ánh chớp lóe lên, soi rọi khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của Đinh Bộ Lĩnh. Anh bất ngờ rút ra thanh kiếm đang đeo bên hông. Lưỡi kiếm sáng loáng, phản chiếu ánh chớp. Không một lời nói, anh bước đến tấm bia đá. Lữ Kính và Tô Ẩn ngạc nhiên nhìn anh. Bằng một động tác dứt khoát, mạnh mẽ, Đinh Bộ Lĩnh vung kiếm, khắc sâu từng nét vào phần bia đá còn nguyên vẹn, ngay dưới tên "Thiên Minh Lệnh" đã bị nứt.

“Dân – Nghĩa – Đạo”

Ba chữ mới, khắc sâu vào đá, thay thế cho cụm từ "Thiên – Minh – Lệnh". Nét chữ của Đinh Bộ Lĩnh mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn khắc cả ý chí của mình vào đó.

Anh quay lại nhìn Tô Ẩn và Lữ Kính, giọng anh tuy khàn đặc vì nước mưa và xúc động, nhưng tràn đầy sự kiên định. "Thiên Minh có thể nứt, nhưng Dân – Nghĩa – Đạo thì vĩnh viễn không bao giờ phai tàn! Đây mới là nền tảng thực sự của Đại Việt! Kẻ nào phản lại Dân, phản lại Nghĩa, phản lại Đạo, ta thề sẽ diệt trừ tận gốc!"

Lời nói của Đinh Bộ Lĩnh vang vọng trong tiếng mưa gió, như một lời tuyên ngôn mới, một sự khẳng định lại lý tưởng. Anh không cố gắng che giấu vết nứt, không cố gắng hàn gắn cái tên đã bị lung lay. Thay vào đó, anh chấp nhận hiện thực, và khẳng định một nền tảng mới, vững chắc hơn, bắt nguồn từ chính lòng dân, từ lẽ phải, và từ con đường chính nghĩa mà anh đã lựa chọn.

Bia đá Thiên Minh nứt đôi là một điềm báo, nhưng cũng là một khởi đầu. Nó đánh dấu sự kết thúc của một giai đoạn đầy biến động, và mở ra một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên mà Đinh Bộ Lĩnh sẽ phải dùng chính "Dân - Nghĩa - Đạo" để hàn gắn những vết nứt, để chiến đấu với cả kẻ thù bên ngoài lẫn những mầm mống phản trắc từ bên trong, xây dựng một Đại Việt thực sự vững mạnh. Cuộc chiến giành lấy lòng người và định hình lại vận mệnh giang sơn vẫn còn ở phía trước, nhưng giờ đây, nó sẽ được dẫn dắt bởi một triết lý rõ ràng và kiên định hơn bao giờ hết.