CHƯƠNG 101 – MẬT LỆNH TỪ ĐÔNG CUNG

 Sau đêm bia đá Thiên Minh nứt đôi và lời tuyên bố đầy uy lực về "Dân – Nghĩa – Đạo" của Đinh Bộ Lĩnh, kinh đô Hoa Lư như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới. Mặc dù sự kiện đó là một điềm gở trong mắt dân chúng, nhưng với các tướng lĩnh và quan lại trung thành, đó là một lời khẳng định đanh thép về hướng đi của vị minh chủ. Tuy nhiên, sự yên bình đó chỉ tồn tại được trong chốc lát, bởi những âm mưu ẩn mình vẫn đang âm ỉ chờ thời cơ bùng phát.

Một buổi chiều giữa tuần, khi những cánh chim én chao lượn trên nền trời xanh ngắt của Hoa Lư, một tên thám tử của đội Tô Ẩn, với bộ áo màu đất nung nhuốm bụi đường, đã trở về kinh đô. Hắn không chạy thẳng vào đại điện mà đến Đông Cung – nơi Đinh Bộ Lĩnh thường làm việc riêng và tiếp nhận những tin tức cơ mật nhất. Đông Cung là một kiến trúc nhỏ hơn chính điện, với những cột gỗ sơn son thếp vàng, mái ngói cong vút, mang vẻ uy nghiêm nhưng cũng kín đáo.

Tên thám tử quỳ sụp xuống, vội vã dâng lên một cuộn mật báo được giấu kín trong ống tay áo. Gương mặt hắn tái nhợt, biểu cảm đầy lo lắng.

"Bẩm Chủ công! Tin khẩn cấp!" Hắn thở dốc. "Thần vừa trở về từ Tam Đái. Lư Hàn… hắn ta vẫn còn sống và đã bắt đầu tập hợp tàn quân!"

Đinh Bộ Lĩnh, đang ngồi trên ghế bành chạm khắc rồng phượng, đặt chén trà xuống. Ánh mắt anh sắc lạnh. "Hắn trốn thoát khỏi Cố Ải? Vậy ra cái chết của hắn chỉ là tin đồn."

"Bẩm đúng vậy, Chủ công!" Tên thám tử đáp, đầu cúi thấp. "Hắn đã tập kết binh tại Cố Ải – nơi chúng ta vừa dẹp loạn! Hắn đã cho sửa chữa lại một phần thành lũy bị phá hủy, và bắt đầu chiêu quân cũ, những kẻ sống sót sau trận đánh, và cả những người dân bị lôi kéo bởi lời hứa hẹn về sự giàu sang. Hắn thậm chí đã cho dựng cờ “Tái lập Đại Ngô” ngay trên đỉnh Cố Ải, công khai thách thức chúng ta!"

Thông tin này khiến Đinh Bộ Lĩnh khẽ nhíu mày. Hắn ta lại dám quay về chính nơi đã từng bị đánh bại, quả nhiên là một kẻ ngoan cố. Nhưng điều tiếp theo mà tên thám tử báo cáo còn khiến anh lo ngại hơn nhiều.

"Và... bẩm Chủ công," tên thám tử lắp bắp, "thần tận mắt chứng kiến... một sứ giả từ Nam Hán đã gặp Lư Hàn trong bí mật!"

Đinh Bộ Lĩnh lập tức đứng phắt dậy. Tiếng ghế gỗ va vào nền đá lạnh lẽo vang lên khô khốc. "Ngươi chắc chắn chứ?"

"Bẩm, thần chắc chắn ạ!" Hắn khẳng định. "Kẻ đó mặc áo bào màu xám tro, thêu hình mây cuộn, mang theo một chiếc hộp gỗ mun. Hắn ta chỉ đi cùng hai thị vệ, nhưng khí chất lại rất khác người thường. Thần đã theo dõi hắn đến tận doanh trại của Lư Hàn. Chúng đã nói chuyện rất lâu trong một căn lều tối."

Sự liên kết giữa Lư Hàn và Nam Hán là một mối hiểm họa khôn lường. Điều này cho thấy Nam Hán không chỉ đơn thuần chuẩn bị xâm lược, mà còn đang tìm cách lợi dụng nội bộ Đại Việt để đạt được mục đích của chúng. Lư Hàn, với lòng thù hận và sự cuồng tín, sẽ không ngần ngại trở thành con rối trong tay ngoại bang.

Không một phút chần chừ, Đinh Bộ Lĩnh lập tức ra mật lệnh triệu hồi Tô Ẩn về kinh. Lúc này, Tô Ẩn đang ở Bạch Đằng, cùng Phạm Bạch Hổ củng cố phòng tuyến đối phó với quân Nam Hán. Mật lệnh được gửi đi bằng chim bồ câu đưa thư nhanh nhất, yêu cầu Tô Ẩn trở về ngay lập tức để bàn bạc việc quân cơ mật.

Vài ngày sau, Tô Ẩn, sau một cuộc hành trình gấp rút, đã trở về Đông Cung. Anh vẫn mặc bộ áo bào lam nhạt, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng. Lữ Kính cũng có mặt, đứng nghiêm trang bên cạnh Đinh Bộ Lĩnh.

Đinh Bộ Lĩnh trình bày lại tình hình cho Tô Ẩn nghe, từ việc Lư Hàn tái tập hợp quân ở Cố Ải cho đến cuộc gặp gỡ bí mật với sứ giả Nam Hán. Anh nhìn Tô Ẩn, ánh mắt anh ẩn chứa sự kỳ vọng lớn lao vào trí tuệ của vị quân sư trẻ tuổi.

"Tô Ẩn," Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm ổn, nhưng đầy sức nặng. "Tình thế giờ đây vô cùng nguy hiểm. Chúng ta không thể chỉ đơn thuần diệt phản hay chỉ đơn thuần chống ngoại. Ngươi có kế sách gì không?"

Tô Ẩn trầm tư một lát, rồi nhìn thẳng vào Đinh Bộ Lĩnh. "Bẩm Chủ công, thần đã suy nghĩ kỹ. Trong lúc này, chúng ta không thể dồn hết lực vào một phía. Kế sách của thần là 'vừa trảm – vừa thu'."

Lữ Kính khẽ nhíu mày. "Vừa trảm – vừa thu? Ý ngươi là sao?"

Tô Ẩn giải thích: "Trảm là trảm những kẻ cầm đầu ngoan cố, những kẻ không thể tha thứ như Lư Hàn. Chúng ta phải ra đòn quyết liệt để tiêu diệt tận gốc thế lực phản loạn, đặc biệt là mối liên kết với Nam Hán. Nhưng 'thu' là thu phục lòng người, thu phục những kẻ bị lầm đường, những tàn binh còn lương tri, và đặc biệt là những đạo còn đang do dự. Chúng ta phải cho họ thấy rõ chính nghĩa của 'Dân – Nghĩa – Đạo', cho họ thấy rằng con đường duy nhất để Đại Việt thái bình là cùng nhau đoàn kết."

Anh tiếp tục: "Chúng ta sẽ dùng chiến thuật chia rẽ nội bộ quân địch, lợi dụng sự nghi kỵ giữa Lư Hàn và Ngô Nhật Khánh. Đồng thời, tiếp tục đẩy mạnh việc tuyên truyền về chính nghĩa của Trường Yên trong lòng dân Tam Đái. Nam Hán sẽ không dễ dàng tiến quân nếu chúng ta giữ vững được Bạch Đằng và làm suy yếu nội lực của chúng ta."

Đinh Bộ Lĩnh gật đầu, ánh mắt anh sáng lên. "Được! Vậy thì, mật lệnh từ Đông Cung đã được ban ra. Tô Ẩn, ngươi sẽ tiếp tục chỉ huy Bạch Đằng, nhưng đồng thời, ta giao cho ngươi toàn quyền điều động đội thám tử tinh nhuệ nhất để phối hợp với Lữ Kính trong việc thực hiện kế sách 'vừa trảm – vừa thu' ở Tam Đái. Lữ Kính, ngươi sẽ tiếp tục truy kích Lư Hàn, nhưng phải giữ liên lạc chặt chẽ với Tô Ẩn, phối hợp ăn ý để đánh vào hiểm yếu của địch."

Quyết định "Lưỡng đạo phân binh" nay được bổ sung bằng chiến lược "vừa trảm – vừa thu". Cuộc chiến giành lại sự thống nhất cho Đại Việt không chỉ dừng lại ở những trận đánh khốc liệt, mà đã bước sang một giai đoạn mới, phức tạp hơn nhiều, đòi hỏi sự kết hợp giữa trí tuệ và sức mạnh, giữa sự kiên quyết và lòng nhân ái. Định mệnh của Đại Việt đang nằm trong tay những con người quả cảm này.