CHƯƠNG 94 – TRẬN CỐ ẢI LỬA MÁU

 Sau nhiều ngày đêm điều tra ngầm và gieo rắc sự thật của Tô Ẩn, tình hình ở Tam Đái đã có những chuyển biến đáng kể. Lòng dân bắt đầu dao động, một số tàn binh họ Dương đã quay lưng lại với Lư Hàn và Ngô Nhật Khánh. Thời cơ đã chín muồi cho một đòn quyết định.

Đinh Bộ Lĩnh, sau khi nhận báo cáo từ Tô Ẩn, đã quyết định tập trung toàn lực để giáng đòn cuối cùng vào Cố Ải – cứ điểm cuối cùng và kiên cố nhất của quân phản loạn. Cố Ải là một pháo đài tự nhiên, nằm trên đỉnh một ngọn núi đá hiểm trở, bao quanh là vực sâu và những con suối lớn. Tường thành được xây bằng đá tảng kiên cố, cao vút, án ngữ con đường huyết mạch dẫn vào trung tâm Tam Đái. Đây không chỉ là một cứ điểm quân sự, mà còn là biểu tượng cho hy vọng cuối cùng của phe "Đại Ngô phục quốc".

Quân Trường Yên, dưới sự chỉ huy của Lữ Kính, bắt đầu hành quân. Lần này, không còn là sự lặng lẽ hay thận trọng như ở đèo Tịch Lịch. Lá cờ "Nghĩa Đạo" tung bay phấp phới dẫn đầu đoàn quân tinh nhuệ, khí thế hừng hực. Lữ Kính, vết thương ở vai đã lành lặn, mặc bộ giáp trụ màu đồng sáng loáng, tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt ông rực lửa quyết tâm.

Khi quân Trường Yên tiến đến chân Cố Ải, tiếng trống trận vang dội, tiếng kèn hiệu lệnh xé toạc không gian tĩnh mịch của núi rừng. Tuy nhiên, trước khi binh lính ồ ạt tấn công, Tô Ẩn đã triển khai kế hoạch của mình. Anh không xuất hiện trên chiến trường chính diện. Thay vào đó, anh cử những thám tử đã được huấn luyện kỹ lưỡng, mang theo những mật thư giả mạo và những lời đồn thổi được dàn dựng công phu, trà trộn vào hàng ngũ của quân phản loạn trong đêm tối.

Kế của Tô Ẩn là “giả hàng di phản” – giả vờ có người trong hàng ngũ Trường Yên bất mãn, muốn đầu hàng Ngô Nhật Khánh và Lư Hàn, thậm chí có ý định "phản bội" Đinh Bộ Lĩnh. Những mật thư giả mạo được rải vào trong doanh trại địch, tố cáo lẫn nhau giữa các tướng lĩnh phe "Đại Ngô phục quốc", ám chỉ có kẻ đang mưu toan cướp công, lật đổ Lư Hàn. Lời đồn về sự bất mãn trong quân Trường Yên cũng được cố tình lan truyền, khiến phe địch nảy sinh ảo tưởng về một chiến thắng dễ dàng.

"Tên tướng Trần Vũ đã cấu kết với ta, hắn sẽ mở cổng thành phía Đông vào giờ Tý!" một tên "gián điệp" Trường Yên bị bắt cố tình khai ra dưới đòn tra tấn giả. Ngô Nhật Khánh và Lư Hàn, dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng lòng tham và sự kiêu ngạo đã khiến chúng tin vào những tin tức có lợi cho mình. Sự ngờ vực bắt đầu dấy lên trong nội bộ quân phản loạn. Các tướng lĩnh nhìn nhau nghi kỵ, chia bè kéo cánh để giành lấy "công lao" khi kẻ địch "tự tan rã".

Trong lúc đó, Lữ Kính đã triển khai mưu công của mình. Ông không đánh thẳng vào cổng chính mà lợi dụng địa hình sông suối bao quanh Cố Ải. Dưới màn đêm dày đặc, một đội quân cảm tử của Trường Yên đã bí mật vượt sông bằng bè mảng, men theo những khe đá hiểm trở để tiếp cận chân thành phía sau. Họ mang theo dầu, bùi nhùi và những bó đuốc tẩm nhựa thông.

Khi bình minh hé rạng, quân Trường Yên bắt đầu tấn công nghi binh vào cổng chính, thu hút sự chú ý của địch. Cùng lúc đó, đội quân cảm tử ở phía sau thành đã hoàn thành nhiệm vụ. Ngay khi tiếng trống lệnh của Lữ Kính vang lên, hàng ngàn ngọn lửa bùng lên dữ dội từ phía sau Cố Ải. Gió lớn thổi bùng ngọn lửa, thiêu rụi doanh trại, kho lương và các công trình bằng gỗ của quân phản loạn.

Lư Hàn và Ngô Nhật Khánh kinh hoàng nhìn ngọn lửa bốc cao. Chúng nhận ra mình đã trúng kế "giả hàng di phản". Nội bộ quân phản loạn, vốn đã hoang mang vì những tin đồn nội bộ, giờ lại càng thêm hỗn loạn khi thấy trại của mình bị đốt. Tiếng kêu gào, tiếng chạy loạn của binh lính vang lên khắp nơi.

"Phản công! Toàn quân xông lên!" Lữ Kính ra lệnh, giọng ông vang như sấm. Quân Trường Yên ồ ạt tràn vào. Lữ Kính đích thân dẫn đầu mũi xung kích, thanh kiếm của ông vung lên loang loáng, chém đổ những kẻ cản đường.

Trận chiến tại Cố Ải trở thành một biển lửa và máu. Quân phản loạn bị kẹp giữa ngọn lửa hung tợn và sự tấn công mãnh liệt của quân Trường Yên. Lư Hàn và Ngô Nhật Khánh cố gắng tập hợp tàn quân để chống trả, nhưng vô ích. Sự hoang mang đã biến đội quân của chúng thành một đám ô hợp.

Kết thúc trận đánh, Cố Ải thất thủ hoàn toàn. Lửa vẫn còn âm ỉ cháy, khói đen bốc lên nghi ngút, bao trùm cả ngọn núi. Hàng ngàn binh lính phản loạn đã bỏ mạng, hoặc bị bắt sống. Đây là một chiến thắng vang dội của Trường Yên, không chỉ bằng sức mạnh quân sự mà còn bằng trí tuệ và mưu lược của Tô Ẩn. Trận Cố Ải đã giáng một đòn chí mạng vào phe "Đại Ngô phục quốc", dập tắt ngọn lửa nổi loạn của chúng ở Tam Đái. Đinh Bộ Lĩnh đã giữ lời hứa của mình: "Nếu đạo phản không diệt, tất thiên hạ đoạn." Giờ đây, "đạo phản" đã gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy nhiên, Lư Hàn và Ngô Nhật Khánh vẫn chưa bị bắt, báo hiệu rằng cuộc truy đuổi vẫn chưa kết thúc.