Vụ ám sát Phạm Đạo Khiêm và sự trỗi dậy của tổ chức Huyết Ảnh đã giáng một đòn chí mạng vào sự đoàn kết của Hội Trị Sự. Mặc dù kẻ cầm đầu Huyết Ảnh đã bỏ trốn, nhưng những lời lẽ thách thức và sự nghi ngờ về “chính nghĩa giả” của Đinh Bộ Lĩnh đã gieo mầm ly gián.
Trong những ngày sau đó, không khí tại Hội Trị Sự trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Các đại diện từ các đạo, đặc biệt là những đạo "Tân nhập" như Bố Hải và Tam Đái, thường xuyên tụ tập riêng, bàn tán xì xào. Mặc dù Đinh Bộ Lĩnh đã cố gắng xoa dịu và cam kết điều tra đến cùng, nhưng lòng tin đã bị lung lay.
Rồi một ngày, tin tức gây sốc lan truyền: Một số đạo bắt đầu rút người khỏi Hội Trị Sự. Họ không công khai chống đối, mà viện dẫn lý do: “Thiên Minh đã bị biến chất. Hội Trị Sự không còn giữ được sự minh bạch và công bằng ban đầu.” Đây là một đòn đánh hiểm, trực tiếp phủ nhận nền tảng pháp lý mà Đinh Bộ Lĩnh đã dày công xây dựng.
Thái độ rõ ràng nhất đến từ Bố Hải (của Trần Lãm) và Tam Đái (nơi Dương Huy đại diện, mặc dù Dương Huy đang bị điều tra). Họ không chỉ rút người, mà còn công khai đề xuất lập một “Minh Ước Thứ Hai”. Bản minh ước này được soạn thảo khéo léo, bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, nhưng nội dung lại cực kỳ nguy hiểm. Nó cho phép các đạo tự quyết mọi vấn đề nội bộ nếu Trung ương bị cho là "thiếu minh bạch" hoặc "không còn khả năng bảo vệ lợi ích chung". Điều này chẳng khác nào trao quyền ly khai trá hình.
Trong buổi họp căng thẳng nhất từ trước đến nay của Hội Trị Sự, các đại diện của phe "Tân nhập" liên tục công kích Đinh Bộ Lĩnh và phe "Nguyên nghĩa" về vụ ám sát, về sự thiếu bằng chứng, và về việc không xử lý dứt điểm Dương Huy. Lữ Kính và Phạm Bạch Hổ kiên quyết bảo vệ Chủ công và nguyên tắc điều tra minh bạch.
Tranh luận nổ ra gay gắt, nảy lửa. Tiếng đập bàn, tiếng quát tháo vang vọng khắp điện. Tô Ẩn, với gương mặt trầm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén, đã vạch trần mưu đồ của phe "Tân nhập". Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào các đại diện của Bố Hải và Tam Đái, giọng anh vang lên đầy kiên quyết:
“Chẳng phải các ngươi muốn tự quyết – mà muốn ly khai. Chẳng phải các ngươi muốn minh bạch – mà muốn phá vỡ Thiên Minh!”
Lời nói của Tô Ẩn như một nhát dao đâm thẳng vào tim những kẻ có mưu đồ. Anh vạch trần bản chất thật sự của "Minh Ước Thứ Hai" – đó là một vỏ bọc cho ý đồ độc lập và chia cắt. Không ai có thể phản bác lời của anh một cách trực diện.
Trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ đó, Trần Lãm, người vốn im lặng từ đầu buổi họp, bất ngờ đứng dậy. Hắn không nói một lời nào, chỉ nhìn Đinh Bộ Lĩnh một cái thật lâu, ánh mắt hắn phức tạp, có sự thất vọng, nhưng cũng có sự kiên định của một kẻ đã đưa ra quyết định. Rồi, hắn quay lưng, bước chậm rãi ra khỏi điện. Cánh cửa gỗ nặng nề từ từ đóng lại sau lưng hắn. Hành động của Trần Lãm – một "Long đầu" từng quy phục – là dấu hiệu đầu tiên của sự tan rã thực sự của Hội Trị Sự. Nó không phải là một lời tuyên chiến, mà là một sự rút lui đầy ẩn ý, báo hiệu một cuộc ly khai ngầm.
Kết thúc buổi họp, Hội Trị Sự đã bị phá vỡ. Thiên Minh Khải Đạo, bộ luật vàng được khắc trên bia đá trước Tháp Nghinh Phong, vẫn còn nguyên vẹn đó, sừng sững dưới ánh mặt trời. Những dòng chữ "Bảo hộ dân cư", "Không được tự lập vương", "Tội chém dân bị xử như giết vua" vẫn còn đó, nhưng giá trị của chúng đã bị lung lay dữ dội. Lòng người đã không còn tin tưởng hoàn toàn.
Thiên hạ đã bắt đầu nứt ra lần nữa. Không phải là sự loạn lạc của 12 sứ quân như trước, mà là một sự chia rẽ âm ỉ từ bên trong, giữa những kẻ tưởng chừng đã cùng một chiến tuyến. "Dựng đạo không khó – khó là giữ đạo khi người giữ nó không còn đồng lòng." Lời của Đinh Bộ Lĩnh đã trở thành hiện thực một cách đau đớn, đẩy anh vào một thử thách lớn hơn bao giờ hết: làm sao để hàn gắn lại một giang sơn đang bị chia cắt không phải bằng chiến tranh, mà bằng lòng người?