CHƯƠNG 79 – CHIẾN TRẬN TRONG BÀN RƯỢU

 Cuộc hội đàm tại Chùa Thiên Ấn không chỉ là những lời nói thẳng thừng hay ẩn ý. Nó còn là một cuộc chiến không tiếng súng diễn ra ngay trên bàn tiệc, nơi mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi ly rượu đều mang một ý nghĩa sâu xa.

Bàn tiệc hội được đặt giữa chính điện của Chùa Thiên Ấn, được chạm khắc tinh xảo từ gỗ quý, phủ khăn gấm đỏ. Trên bàn bày biện những món ăn chay thanh đạm và những vò rượu gạo thơm nồng. Ba phe ngồi đối diện nhau, tạo thành một thế chân vạc căng thẳng.

Một bên là Đinh Bộ Lĩnh, áo nâu giản dị, nét mặt điềm tĩnh, và bên cạnh anh là Phạm Bạch Hổ, lão tướng già trung hậu, ánh mắt cương nghị luôn dõi theo mọi động thái.

Phía đối diện là Trần Lãm, lão tướng biển cả, vẫn giữ vẻ trầm mặc và kiêu hãnh. Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Đinh Bộ Lĩnh, đầy vẻ thăm dò.

Và cuối cùng là phe của Ngô Nhật Khánh, kẻ trẻ tuổi kiêu ngạo, ngồi chễm chệ, ánh mắt sắc lạnh và đầy thách thức. Cạnh hắn là vài cựu thần họ Ngô, những kẻ vẫn còn ôm mộng phục hưng triều đại cũ, vẻ mặt đầy tính toán.

Không khí trong điện lúc này đặc quánh sự căng thẳng. Tiếng chim hót ngoài sân chùa dường như cũng ngừng bặt. Mở đầu câu chuyện là những lời xã giao khô khan, nhưng ai cũng hiểu, đây chỉ là màn dạo đầu trước khi cuộc chiến thực sự bắt đầu.

Không để ai phải chờ đợi lâu, Ngô Nhật Khánh là người đầu tiên buông lời. Hắn đặt mạnh chén rượu xuống bàn, tạo ra tiếng động chói tai, rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào Đinh Bộ Lĩnh, giọng hắn đầy vẻ châm biếm:

“Nếu thiên hạ theo một người không gốc, không vương tộc, thì mai sau ai cũng có thể xưng vương, thiên hạ lại loạn!”

Lời nói của Ngô Nhật Khánh là một đòn đánh trực diện vào chính danh của Đinh Bộ Lĩnh, lặp lại luận điệu về huyết thống và "gốc gác" mà hắn đã đưa ra trước đó. Hắn muốn gieo rắc sự nghi ngờ về tính chính thống của một minh chủ không thuộc dòng dõi hoàng tộc, nhằm gây chia rẽ và lung lay niềm tin của những kẻ khác.

Trần Lãm, vốn trầm mặc, bất ngờ lên tiếng. Hắn không nói lớn, chỉ khẽ nhếch mép cười nhạt, ánh mắt liếc nhìn Ngô Nhật Khánh, rồi quay sang Đinh Bộ Lĩnh. Giọng hắn trầm khàn, đủ để mọi người trong điện nghe rõ:

“Người không gốc – mà cứu dân, còn hơn kẻ có gốc – giết dân.”

Câu nói của Trần Lãm như một nhát dao đâm thẳng vào tim Ngô Nhật Khánh và các cựu thần họ Ngô. Nó không chỉ bảo vệ Đinh Bộ Lĩnh, mà còn công kích trực diện vào sự tàn bạo, tham lam của các sứ quân và cả những kẻ "có gốc" nhưng chỉ biết gây họa cho dân. Lời lẽ đó khiến Ngô Nhật Khánh cứng họng, các cựu thần họ Ngô xanh mặt.

Không khí càng lúc càng căng thẳng hơn. Đinh Bộ Lĩnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Anh từ từ nhấc vò rượu, rót đầy chén của mình, rồi rót đầy chén của Trần Lãm, của Ngô Nhật Khánh, và của tất cả những người có mặt. Hương rượu nồng nàn lan tỏa trong không khí, nhưng không ai dám nhấp môi. Đinh Bộ Lĩnh nâng chén của mình lên cao, ánh mắt anh quét qua từng khuôn mặt, đầy uy lực nhưng cũng chan chứa sự thấu hiểu. Giọng anh vang lên, trầm hùng, dứt khoát, như một lời thề:

“Ai dám uống chén này – thì từ nay, máu dân không được đổ vì ngôi vị nữa.”

Lời nói đó như một lời nguyền, một lời thách thức đến tận cùng lương tâm của mỗi người. Nó không chỉ là một chén rượu giao ước, mà là chén rượu của sinh mệnh, của tương lai đất nước. Uống chén rượu này là đồng ý từ bỏ mọi tham vọng cá nhân, từ bỏ mọi cuộc chiến tranh giành quyền lực, để máu dân không còn phải đổ oan uổng vì những cuộc chiến vô nghĩa. Tất cả im lặng. Không ai dám đưa tay ra. Tiếng hít thở của mỗi người đều có thể nghe rõ trong sự tĩnh lặng đó.

Giữa sự im lặng ngột ngạt đó, Trần Lãm là người đầu tiên hành động. Hắn nhìn thẳng vào mắt Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt hắn như lóe lên một tia sáng. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ chậm rãi đưa chén rượu lên môi, và uống cạn trước. Hành động này của Trần Lãm không chỉ là sự đồng ý với lời thề của Đinh Bộ Lĩnh, mà còn là sự thừa nhận ngầm về uy quyền và chính nghĩa của Trường Yên.

Ngô Nhật Khánh nhìn Trần Lãm, ánh mắt hắn phức tạp, vừa có chút ngạc nhiên, vừa có chút giận dữ. Hắn quay sang nhìn Đinh Bộ Lĩnh, rồi nhìn sang chén rượu đầy trước mặt mình. Hắn biết, nếu uống, hắn sẽ phải từ bỏ tham vọng xưng vương, phải chấp nhận quy phục. Hắn do dự trong giây lát, rồi bất ngờ đứng phắt dậy, không nói một lời nào. Hắn ném mạnh chén rượu xuống đất, khiến nó vỡ tan tành, và quay lưng bỏ đi, không uống một giọt nào. Tiếng bước chân hắn vang vọng trong điện, như một lời tuyên bố về sự bất tuân, về ý chí không chịu khuất phục.

Cuộc "Chiến trận trong bàn rượu" đã kết thúc. Một kẻ đã chọn hòa bình, một kẻ đã chọn đối đầu. Con đường thống nhất Đại Việt, từ đây, sẽ rẽ sang một hướng khác, có thể là hòa giải, nhưng cũng có thể là một cuộc chiến cuối cùng, ác liệt hơn bao giờ hết.