CHƯƠNG 78 – HỔ HẬU TỪ NAM GIANG

 Cuộc hội đàm tại Chùa Thiên Ấn càng trở nên bí hiểm và khó lường. Trần Lãm đã xuất hiện, mang theo sự kiêu hãnh và lời tuyên bố nửa vời. Giờ đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Ngô Nhật Khánh – kẻ được mệnh danh là "Hổ Hậu" từ phương Nam.

Trái với Trần Lãm đến sớm và đầy phô trương, Ngô Nhật Khánh – kẻ xưng "Nam Việt Hầu" ở Đường Lâm – Ái Châu, và là dòng dõi nhà Ngô, đã đến muộn ba ngày. Hắn không đi bằng thuyền mà bằng đoàn kỵ binh, bụi đất bám đầy áo choàng, thể hiện sự trần trụi và ngang tàng. Sự chậm trễ của hắn không phải là sơ suất, mà là một hành động có chủ ý, nhằm phô trương quyền lực và tỏ thái độ bất cần.

Ngô Nhật Khánh là một thanh niên trẻ tuổi, nhưng ánh mắt hắn sắc như dao và đầy vẻ ngạo mạn. Hắn mang theo một đoàn binh sĩ tháp tùng không nhiều, nhưng mỗi người đều là tinh binh bản địa, và đặc biệt, họ đều đeo phù hiệu cũ của Thái Bình Thánh Đức – niên hiệu của triều Ngô trước đây. Phù hiệu đó, dù đã phai màu theo thời gian, vẫn sừng sững trên tay áo, ngầm ám chỉ "ngai vàng chưa chết" và dòng họ Ngô vẫn còn quyền thừa kế chính thống. Hành động này là một lời tuyên chiến ngầm, công khai thách thức quyền uy của Đinh Bộ Lĩnh ngay tại đất trung lập.

Khi Ngô Nhật Khánh bước vào điện hội, nơi Đinh Bộ Lĩnh, Lữ Kính, Tô Ẩn, Phạm Bạch Hổ cùng Trần Lãm (vừa mới đến) đã ngồi chờ, không khí lập tức trở nên căng thẳng tột độ. Ngô Nhật Khánh không thèm cúi chào ai, đôi mắt hắn lướt qua một lượt, dừng lại ở Đinh Bộ Lĩnh. Hắn đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trẻ trung nhưng đầy vẻ thách thức, vang vọng khắp điện:

“Bộ Lĩnh là ai? Không là họ Ngô, không là con vua, sao dám chủ trì thiên hạ?”

Lời nói của Ngô Nhật Khánh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tất cả mọi người. Hắn công khai phủ nhận chính danh của Đinh Bộ Lĩnh, đào sâu vào vấn đề huyết thống – một điều vô cùng nhạy cảm trong xã hội phong kiến. Hắn muốn dùng lời lẽ để hạ thấp uy tín của Đinh Bộ Lĩnh, chia rẽ nội bộ Trường Yên.

Ngay lập tức, Phạm Bạch Hổ – lão tướng già trung hậu, từng chứng kiến sự tàn bạo của các sứ quân và sự vươn lên của Đinh Bộ Lĩnh từ chính nghĩa – không thể kiềm chế được. Ông đứng phắt dậy, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ, bàn tay thô ráp rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh thép lóe lên sắc lạnh. "Thằng ranh con! Ngươi dám vô lễ! Chủ công ta dẹp loạn, thống nhất giang sơn, đâu phải vì danh xưng họ Ngô của ngươi!"

Nhưng Đinh Bộ Lĩnh đã nhanh hơn. Anh không động đậy, chỉ khẽ giơ tay, ngăn Phạm Bạch Hổ lại. Ánh mắt anh vẫn bình thản nhìn Ngô Nhật Khánh. Anh không nổi giận, cũng không tranh cãi. Giọng anh trầm tĩnh nhưng đầy uy lực, vang vọng khắp điện:

“Lời ấy đáng treo lên tháp mà đọc ba lần.”

Câu nói của Đinh Bộ Lĩnh khiến tất cả đều ngỡ ngàng. Anh không phủ nhận lời thách thức, mà biến nó thành một lời châm biếm sâu cay. "Đáng treo lên tháp mà đọc ba lần" hàm ý rằng lời nói của Ngô Nhật Khánh ngu xuẩn và ngông cuồng đến mức đáng được phơi bày công khai cho mọi người cùng biết, để tự phán xét. Nó là một đòn đáp trả khôn ngoan, không dùng bạo lực nhưng lại vô cùng hiệu quả, khiến Ngô Nhật Khánh không thể tiếp tục công kích.

Buổi hội đàm đầu tiên thực sự căng như dây đàn. Mặc dù không có máu đổ, không có binh khí chạm nhau, nhưng mùi phản nghịch đã tỏa ra rõ rệt trong không khí. Ngô Nhật Khánh vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, Trần Lãm vẫn trầm mặc ẩn ý, và Đinh Bộ Lĩnh vẫn bình tĩnh đầy khí phách. Cuộc "Long Hổ Hội Đàm" chỉ mới bắt đầu, và những ẩn ý, những thử thách thực sự vẫn còn ở phía trước, báo hiệu một ván cờ cân não mà kết cục của nó sẽ định đoạt số phận của Đại Việt.