Chùa Thiên Ấn, nằm giữa vùng đất Nghĩa Lĩnh trung lập, trở thành tâm điểm chú ý của cả thiên hạ. Từng phiến đá lát sân chùa, từng cột gỗ lim chạm khắc đều tỏa ra vẻ cổ kính, chứng kiến bao thăng trầm của lịch sử. Sáng hôm đó, không khí se lạnh, những cây cổ thụ xung quanh chùa vẫn còn đọng sương đêm, nhưng sự tĩnh mịch sớm bị phá vỡ bởi những tiếng bước chân và tiếng nước vỗ mạn thuyền.
Người đầu tiên xuất hiện tại địa điểm hội đàm chính là Trần Lãm, một lão tướng già từng nắm giữ thế lực thủy quân mạnh nhất ở Bố Hải Khẩu. Dù hạm đội "Thiết Liên Tỏa" của hắn đã bị thiêu rụi phần lớn, nhưng uy danh của hắn vẫn còn, và lòng người dân vùng biển vẫn hướng về vị "Long đầu" (Đầu rồng) này. Hắn không đến bằng ngựa, mà bằng một thuyền hạm lớn, chiếc thuyền còn sót lại sau trận Hỏa Lệ Sông Thao, vẫn sừng sững uy nghi trên mặt nước sông Lục Đầu, nơi con sông uốn lượn chảy qua Nghĩa Lĩnh.
Trần Lãm bước lên bờ, theo sau là 500 lính danh dự của hắn, những thủy binh tinh nhuệ, cao lớn và rắn rỏi. Khác với những bộ giáp trụ thường thấy, họ mặc y phục trắng tinh, không một vết bẩn, không một tỳ vết. Mỗi người lính đều vác theo một cây trường giáo mạ bạc, không có một giọt máu nào vương trên đó. Đó là một hình ảnh đầy ẩn ý, biểu trưng cho thái độ "không dính máu", ngụ ý rằng hắn đến đây không phải để gây chiến.
Khi bước vào cổng chùa, Trần Lãm chậm rãi tiến về phía Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng đầy vẻ tự tin. Hắn không cúi chào, chỉ khẽ gật đầu, rồi cất giọng trầm khàn, vang vọng khắp sân chùa:
“Ta đến không vì vinh. Ta đến vì dân Bố Hải muốn sống.”
Lời tuyên bố của Trần Lãm nghe có vẻ cao thượng, đặt lợi ích của dân lên hàng đầu. Điều đó khiến một số binh sĩ Trường Yên và dân chúng quanh chùa có mặt để chứng kiến buổi hội đàm khẽ xì xào tán thưởng. Lữ Kính khẽ gật đầu, có vẻ như Trần Lãm không hoàn toàn bất hợp tác.
Tuy nhiên, Tô Ẩn lại không nghĩ như vậy. Anh đứng cạnh Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết. Anh nhận ra một điều quan trọng: Trần Lãm mang theo binh lính danh dự, mặc y phục trắng, nhưng hắn lại không mang theo mộc phù – một tấm thẻ bài bằng gỗ khắc tên, biểu tượng của sự quy phục hoàn toàn và chính thức. Điều này có nghĩa là Trần Lãm đến đây không phải với tư cách của một chư hầu, mà là một kẻ ngang hàng, thậm chí còn muốn giữ quyền độc lập. Hắn đến để đàm phán, chứ không phải để quy phục. "Chủ công," Tô Ẩn khẽ thì thầm vào tai Đinh Bộ Lĩnh, "hắn không mang mộc phù, tức không chính thức quy phục. Hắn vẫn còn mưu đồ riêng."
Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa sự thấu hiểu sâu sắc. Anh không nói gì với Tô Ẩn, mà ánh mắt anh vẫn dõi theo Trần Lãm, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Kết thúc buổi tiếp đón, Trần Lãm được đưa vào một gian phòng riêng để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc hội đàm chính thức. Khi Lữ Kính và Tô Ẩn bước vào, Tô Ẩn vẫn còn băn khoăn về thái độ của Trần Lãm. "Hắn quá kiêu ngạo, Chủ công. Hắn không coi chúng ta ra gì cả!"
Đinh Bộ Lĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh chiều tà đang dần buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời. Anh nói, giọng trầm tĩnh nhưng đầy ý nghĩa sâu xa:
“Không mộc phù – không là tướng. Nhưng một con rồng chưa đứt sừng – vẫn là rồng.”
Lời nói của Đinh Bộ Lĩnh như một lời khẳng định về bản chất của Trần Lãm. Hắn có thể không còn là một sứ quân hùng mạnh như xưa, không còn giữ được chiếc "mộc phù" của quyền lực tuyệt đối, nhưng bản chất "rồng" của hắn, sự kiêu hãnh và dã tâm của một kẻ mạnh nhất trên biển, vẫn còn đó. "Con rồng chưa đứt sừng" hàm ý Trần Lãm vẫn còn nguyên vẹn sự nguy hiểm và tham vọng, dù bên ngoài có vẻ yếu thế. Cuộc hội đàm này chắc chắn sẽ không hề đơn giản, bởi đối thủ của Đinh Bộ Lĩnh là một "con rồng" không dễ thuần phục.