CHƯƠNG 80 – MỘC PHÙ VÀ PHÁO TIỄN

 Trở về Bố Hải Khẩu, nơi những con sóng vẫn ngày đêm vỗ về bờ cát, Trần Lãm không một lời than vãn về thất bại trước Đinh Bộ Lĩnh. Hắn ngồi trong phủ đường, ánh mắt nhìn ra biển cả bao la, vẻ mặt trầm tư. Những lời nói của Đinh Bộ Lĩnh và thái độ của Ngô Nhật Khánh cứ lởn vởn trong tâm trí hắn. Hắn, một "Long đầu" kiêu hãnh, đã hiểu ra rằng thời thế đã đổi thay. Việc chống đối Trường Yên chỉ mang lại thêm đổ máu và thiệt hại cho dân chúng vùng biển mà hắn cai quản.

Ngay ngày hôm sau, Trần Lãm hạ lệnh rút toàn bộ quân lính khỏi các vị trí phòng thủ chiến lược, và quan trọng hơn, hắn ban chiếu dâng mộc phù lên Đinh Bộ Lĩnh. Mộc phù, biểu tượng cho quyền lực và sự quy phục, được chạm khắc tên Trần Lãm và biểu tượng con rồng biển của Bố Hải, được giao cho sứ giả mang về Hoa Lư. Đây là một hành động mang tính quyết định, chính thức quy phục Bộ Lĩnh và chấp nhận đặt vùng đất của mình dưới sự cai trị của Trường Yên. Bố Hải Khẩu, vùng đất của "rồng biển", đã quay về với chính nghĩa.

Trong khi đó, Ngô Nhật Khánh lại có một lựa chọn khác. Hắn trở về Đường Lâm, gương mặt hắn vẫn tràn đầy vẻ kiêu ngạo nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự hằn học. Trên đường đi, để tỏ rõ thái độ chống đối và gây khó khăn cho Trường Yên, hắn ra lệnh cho quân lính phá hủy những cây cầu bắc qua sông suối, cướp bóc lương thực và của cải của dân dọc đường. Sau đó, hắn rút toàn bộ lực lượng về Ái Châu, một vùng đất hiểm trở ở phía Nam. Tại đây, Ngô Nhật Khánh bắt đầu mưu đồ tạo phản lớn hơn, biến Ái Châu thành căn cứ chống đối cuối cùng. Hắn tin rằng, chỉ cần đủ mạnh, hắn có thể thách thức Đinh Bộ Lĩnh và phục hưng lại nhà Ngô.

Tin tức về hành động của Ngô Nhật Khánh nhanh chóng được thám mã truyền về Hoa Lư. Tên thám mã hớt hải chạy vào, báo cáo: "Bẩm Chủ công! Ngô Nhật Khánh không chỉ phá phách trên đường về Ái Châu, mà còn đang liên kết với một tàn binh họ Dương tại Trà Hương, hứa hẹn dựng lại nhà Ngô, chiêu dụ các hào trưởng phương Nam nổi dậy!" Tin tức này xác nhận nỗi lo ngại của Tô Ẩn, rằng Ngô Nhật Khánh không chỉ là một sứ quân đơn độc, mà đang âm mưu một cuộc nổi dậy lớn hơn, dựa vào lòng tin vào dòng dõi cũ.

Các tướng lĩnh Trường Yên đều nóng lòng muốn xuất binh dẹp loạn. Lữ Kính nghiến răng: "Hắn dám! Hắn dám gieo rắc tai ương cho dân lại còn mưu đồ phục hưng cái danh nghĩa đã mục nát đó sao? Chủ công, xin cho phép thần dẫn quân Nam tiến, dẹp sạch hắn!"

Nhưng Đinh Bộ Lĩnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Anh ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía Nam trên bản đồ. Anh biết rằng, dùng binh đao lúc này chỉ là giải pháp tạm thời, không thể triệt để. Anh chậm rãi ra lệnh:

“Không đánh. Hãy để dân của hắn – tự xử lý hắn.”

Mệnh lệnh này khiến các tướng sĩ ngạc nhiên. Không đánh? Vậy làm sao để dẹp loạn? Đinh Bộ Lĩnh giải thích: "Ngô Nhật Khánh càng phá phách, càng cướp bóc, càng làm hại dân, thì hắn càng mất đi sự ủng hộ. Hắn cứ gieo rắc oán hận, thì oán hận sẽ tự khắc quay lại cắn xé hắn. Chúng ta đã gieo nghĩa đạo khắp nơi, bây giờ, chính nghĩa sẽ tự tỏa sáng." Anh muốn dùng lòng dân làm vũ khí, để chính người dân miền Nam sẽ nhận ra đâu là lẽ phải, đâu là sự độc ác.

Vài ngày sau, trên đỉnh Nghĩa Lĩnh, nơi Chùa Thiên Ấn tọa lạc, Đinh Bộ Lĩnh cùng các tướng lĩnh và một số người dân địa phương đã tổ chức một buổi lễ đơn giản nhưng trang trọng. Anh cho dựng một trụ đá Hội Đàm sừng sững, vững chãi, nơi đã diễn ra cuộc đối đầu cân não giữa các sứ quân. Trên trụ đá, Đinh Bộ Lĩnh đích thân khắc ba chữ:

“Long – Hổ – Hòa”

Ba chữ này không chỉ ghi lại cuộc hội đàm lịch sử giữa "rồng" Trần Lãm, "hổ" Ngô Nhật Khánh (và cả Lý Khuê) với Đinh Bộ Lĩnh, mà còn là lời tuyên bố về mong muốn hòa bình của Trường Yên. Nó là biểu tượng cho sự thống nhất, cho sự quy phục của những thế lực cũ dưới ngọn cờ đại nghĩa, và là lời nhắc nhở về một tương lai không còn chiến tranh nội bộ.