CHƯƠNG 71 – SƠN DÃ PHỤC HẬN

 Sau thất bại nhục nhã ở Đền Hùng và bị chính dân chúng Phong Châu xua đuổi, Kiều Công Hãn không cam chịu ngồi yên. Hắn trốn thoát cùng vài trăm tàn binh, rúc sâu vào vùng núi hiểm trở Tam Đảo, nơi rừng rậm bạt ngàn và hang động chằng chịt như mê cung.

Trong một hang động ẩm thấp, lạnh lẽo vùng Tam Đảo, nơi chỉ có tiếng nước tí tách từ vách đá và mùi đất ẩm mốc, Kiều Công Hãn ngồi trên một tảng đá phẳng, khuôn mặt gầy gò của hắn hằn rõ vẻ căm hờn và sự tính toán. Ánh lửa bập bùng từ đống củi khô không đủ xua đi cái lạnh giá trong hang, cũng không làm ấm lên sự lạnh lẽo trong ánh mắt hắn. Xung quanh hắn là vài chục tên tàn binh trung thành, gương mặt lem luốc, quần áo rách rưới, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ cuồng tín. "Đinh Bộ Lĩnh! Ngươi dám làm nhục ta ngay tại đất Tổ sao? Ta sẽ cho ngươi biết, con hổ già này chưa chết!" Kiều Công Hãn nghiến răng, lời lẽ hắn thốt ra như nọc độc.

Hắn biết mình không đủ sức đối đầu trực diện với Trường Yên. Hắn phải tìm một con đường khác. "Ta phải tìm kẻ giúp sức!" Hắn nghĩ. Và rồi, hắn hướng ánh mắt về phía những vùng đất phía Tây Bắc, nơi sinh sống của các tộc thiểu số ít chịu ảnh hưởng từ triều đình trung ương. Hắn bí mật phái người liên lạc, tìm kiếm sự giúp đỡ từ các tộc thiểu vùng Na Hang – Thác Bà. Đây là những bộ tộc sống biệt lập trong rừng sâu, mạnh mẽ và hung dữ, nổi tiếng với khả năng chiến đấu trên địa hình hiểm trở.

Vài ngày sau, trong chính hang động đó, Kiều Công Hãn tiếp đón các tù trưởng. Họ là những người đàn ông vạm vỡ, nước da ngăm đen, mình trần đóng khố, mang theo những cây giáo đá và nỏ tẩm độc. Mùi hoang dã của rừng núi bốc lên từ người họ. Kiều Công Hãn, dù khinh thường những kẻ "man di" này, vẫn nở nụ cười giả tạo. Hắn hứa hẹn: "Nếu chiến thắng, ta sẽ chia đất đai màu mỡ dưới xuôi cho các ngươi, cho phép các ngươi tự do cướp bóc và sinh sống."

Nghe lời hứa "chia đất cho man", một số tên tướng tàn binh của Kiều Công Hãn tỏ vẻ bất bình. Một tên tướng trẻ tuổi, mặt còn non choẹt, mạnh dạn lên tiếng: "Đại tướng! Chia đất cho man tộc? Khác gì bán nước? Tổ tiên chúng ta đã đổ máu để giữ từng tấc đất. Sao có thể để chúng cắm cọc, dựng bản trên đất Đại Việt ta?" Giọng hắn run lên vì căm phẫn.

Kiều Công Hãn quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao găm. "Ngươi thì biết cái gì? Ngu xuẩn!" Hắn gầm lên. "Bây giờ là lúc nào mà còn nói chuyện bán nước? Có được giang sơn trước, mới bàn được giữ nước! Nếu ta không có quân, không có đất, thì lấy gì mà giữ nước? Sau khi đánh bại Đinh Bộ Lĩnh, ta sẽ có cách để thu hồi những gì đã cho. Đây là kế sách tạm thời, để lấy lại những gì thuộc về ta!" Lời nói của hắn đầy vẻ thực dụng và tàn nhẫn, hoàn toàn bỏ qua mọi nghĩa khí.

Kế hoạch được thực hiện. Vào một đêm tối trời, không trăng không sao, quân khởi nghĩa của Kiều Công Hãn, bao gồm cả các chiến binh tộc thiểu số thân thủ nhanh nhẹn như vượn, đã lặng lẽ tràn xuống hạ lưu Phong Châu. Chúng di chuyển như những bóng ma trong rừng sâu, không tiếng động. Mục tiêu của chúng là gieo rắc nỗi sợ hãi, phá hoại sự bình yên mà Trường Yên đang gây dựng.

Chúng bắt đầu bằng việc đốt kho lương của Trường Yên được xây dựng ở ven sông, biến những đống lúa gạo khổng lồ thành biển lửa. Tiếp đó, chúng bắt giữ người dân đầu tiên mà chúng gặp – những nông dân đang ngủ say trong túp lều tranh. Tiếng la hét kinh hoàng vang lên xé lòng trong đêm, những ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả một vùng trời. Hành động tàn bạo này nhằm gieo rắc nỗi sợ hãi, khiến người dân Phong Châu hoang mang, lung lay niềm tin vào Trường Yên, và nghĩ rằng loạn lạc vẫn chưa kết thúc. Những lá cờ đen đơn giản, làm từ vải thô, được cắm khắp nơi, báo hiệu sự trở lại của một thế lực cũ.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán cây, Phong Châu chìm trong một không khí hỗn loạn. Những cột khói đen bốc lên nghi ngút, và tiếng khóc than của người dân vang vọng khắp nơi.

Tin khẩn cấp nhanh chóng được truyền về Hoa Lư, vượt qua hàng trăm dặm đường. Một người lính truyền tin hớt hải chạy vào lều chỉ huy, mồ hôi nhễ nhại, giọng hắn run rẩy:

“Bẩm Chủ công! Phong Châu bốc cháy! Cờ đen lại nổi!

Mối nguy hiểm mới đã thực sự bùng lên. Không chỉ là mối đe dọa từ phương Nam của Ngô Nhật Khánh, mà giờ đây, ngay tại chính đất Tổ, Kiều Công Hãn đã quay trở lại, gieo rắc nỗi kinh hoàng và thách thức trực tiếp đến sự ổn định mà Đinh Bộ Lĩnh đang dày công gây dựng. Cuộc chiến "Hổ Lang Hồi Kích" chưa kết thúc, và những con hổ cũ vẫn còn nanh vuốt.