Chuyến đi đến Phong Châu của Đinh Bộ Lĩnh, dù chỉ với vỏn vẹn 100 quân hộ giá và một cây kiếm gỗ, đã gây chấn động khắp các châu. Không khí lo lắng bao trùm những người thân cận của anh, nhưng niềm tin vào "đại nghĩa" đã giúp họ vững lòng.
Khi đoàn của Đinh Bộ Lĩnh tiến vào Phong Châu, một cảnh tượng bất ngờ hiện ra. Không có quân lính dàn hàng chào đón, không có binh tướng uy nghi. Thay vào đó, ngay từ cổng thành, họ đã thấy những người dân Phong Châu đứng chật kín hai bên đường, ánh mắt vừa tò mò, vừa cung kính. Khi Đinh Bộ Lĩnh bước vào sân đền, chỉ có những chiếc hương án bằng gỗ trầm đặt trang trọng giữa sân, khói hương nghi ngút hòa vào màn sương sớm, cùng với hàng trăm người dân chúng ăn vận giản dị, nét mặt thành kính. Không một bóng lính gác, không một lưỡi gươm sáng loáng nào được nhìn thấy. Sự vắng mặt của binh lính càng làm tăng thêm sự huyền bí và uy nghiêm của buổi lễ, đồng thời cũng ẩn chứa một sự thử thách lớn đối với Đinh Bộ Lĩnh.
Tại chính điện Đền Hùng, ba vị tướng của Phong Châu đã chờ sẵn. Kiều Công Hãn, với vóc dáng gầy gò nhưng ánh mắt tinh quái, mặc bộ áo gấm thêu rồng ẩn, ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt hằn rõ vẻ thâm hiểm. Bên trái hắn là Phạm Bạch Hổ, một lão tướng trung hậu, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu nhưng ánh mắt đầy cương nghị, mặc áo bào màu nâu đất, ánh mắt ông lộ rõ vẻ trầm tư. Bên phải là Ngô Nhật Khánh, một thanh niên trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, khí chất ngang tàng, đôi mắt sắc lạnh và đầy vẻ bất cần, áo giáp đen tuyền. Ba vị tướng ngồi đối diện với Đinh Bộ Lĩnh, mỗi người một bên, không ai chịu đứng sau ai, thể hiện rõ sự ngang hàng và ngầm khẳng định quyền lực riêng.
Buổi lễ tế trời bắt đầu trong không khí trang nghiêm. Đinh Bộ Lĩnh, với bộ áo nâu giản dị, cùng với Phạm Bạch Hổ và Kiều Công Hãn, bước lên trước hương án, thực hiện các nghi thức cổ truyền. Khói hương bay lượn, tiếng kinh cầu vang vọng, tưởng chừng mọi sự sẽ diễn ra êm đẹp.
Nhưng ngay khi lễ tế trời còn chưa kết thúc, Kiều Công Hãn đã lên tiếng. Giọng hắn trầm đục, vang vọng khắp điện, như một nhát dao đâm thẳng vào không khí thiêng liêng:
“Ta không cần người xưng vua. Nhưng người không thuộc huyết Hùng – đừng đòi làm chủ đất Hùng.”
Lời lẽ của Kiều Công Hãn không chỉ là một sự thách thức, mà còn là một đòn đánh vào huyết thống, vào "chính danh" mà các sứ quân vẫn luôn tôn sùng. Hắn muốn phủ nhận quyền lực của Đinh Bộ Lĩnh ngay tại cội nguồn của Đại Việt. Ngay lập tức, Phạm Bạch Hổ giơ tay ngăn lại, ánh mắt ông trừng trừng nhìn Kiều Công Hãn, ra hiệu cho hắn im lặng. Còn Ngô Nhật Khánh thì vẫn im lặng, không nói một lời, nhưng đôi mắt hắn sắc lạnh, nhìn thẳng vào Đinh Bộ Lĩnh, ánh lên vẻ chờ đợi và thách thức.
Đúng lúc đó, trong lúc tế lễ đang diễn ra, một đám lính Phong Châu mặc thường phục, giả làm dân rước lửa, bất ngờ xông vào điện. Chúng mang theo những cây đuốc rực cháy, nhưng ẩn dưới lớp áo choàng là binh khí sáng loáng. Tiếng la hét giả vờ của "dân chúng" lẫn trong tiếng bước chân dồn dập. Đây chính là ám hiệu cho một cuộc ám sát được dàn dựng công phu, nhằm thủ tiêu Đinh Bộ Lĩnh ngay tại Đền Hùng linh thiêng.
Ngô Linh và 100 quân hộ giá của Đinh Bộ Lĩnh, dù bị bất ngờ, đã nhanh chóng rút vũ khí. Nhưng Đinh Bộ Lĩnh lại có một hành động bất ngờ. Anh không hề rút kiếm sắt của mình. Thay vào đó, anh nhanh chóng rút cây kiếm gỗ ra khỏi bao, giơ cao trước ngực, chặn đứng những lưỡi kiếm và mũi giáo đang lao về phía mình. Giọng anh vang lên, trầm hùng, xuyên thấu không gian, át cả tiếng la hét của đám lính:
“Ai muốn chém kẻ tế cha ông – cứ giơ kiếm!”
Lời nói đó như một tiếng sét đánh thẳng vào lương tri của những kẻ đang cầm binh khí. Chúng muốn giết Đinh Bộ Lĩnh, nhưng lại không thể ra tay khi anh đang đứng giữa buổi lễ tế tổ, lại đang dùng chính cây kiếm gỗ biểu tượng của hòa bình để chặn đứng đòn tấn công. Chính vào lúc đó, những người nhân dân Phong Châu thực sự, những người đã chứng kiến hành động nhân nghĩa của Đinh Bộ Lĩnh ở các vùng đất khác, và tin vào lời Chiếu Hồ Lang, đã không thể chịu đựng được nữa. Họ la hét phản đối, rồi bất ngờ lao ra che chở cho Đinh Bộ Lĩnh, dùng thân mình làm lá chắn, đẩy lùi đám lính giả mạo.
Âm mưu ám sát hoàn toàn thất bại. Đám lính giả mạo bị dân chúng đẩy lui, một số bị bắt giữ, lộ rõ thân phận. Kiều Công Hãn, kẻ chủ mưu, mặt tái mét.
Cuộc họp đại nghị biến thành một phiên tòa công lý tự phát của lòng dân. Kiều Công Hãn bị người dân Phong Châu, những người mà hắn tưởng mình có thể thao túng, tức giận đuổi khỏi đền, thậm chí còn ném đất đá vào hắn. Danh tiếng và quyền lực của hắn sụp đổ hoàn toàn ngay tại cội nguồn đất Việt.
Trong khi đó, Phạm Bạch Hổ, sau khi chứng kiến tất cả, bước tới trước Đinh Bộ Lĩnh, quỳ một gối xuống, vẻ mặt thành kính. "Đinh Chủ công..." Ông nói, giọng run run vì xúc động. "Ngài không chỉ mang theo chính nghĩa, mà còn có được lòng dân! Ngài không cần xưng vương, mà lòng dân đã tự suy tôn Ngài. Từ nay, đất Hùng quy về nghĩa đạo!" Lời tuyên bố của Phạm Bạch Hổ như một lời khẳng định cuối cùng. Phong Châu, cội nguồn của Đại Việt, đã chính thức quy phục Trường Yên, không phải bằng vũ lực, mà bằng chính nghĩa và lòng dân.