Sau cuộc "Tâm Chiến" được dập tắt tại Hoa Lư, Đinh Bộ Lĩnh tiếp tục củng cố nội trị, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về những mối hiểm nguy tiềm ẩn. Đúng lúc này, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra, khiến không khí ở Hoa Lư trở nên phức tạp.
Một buổi sáng đẹp trời, khi sương sớm còn lảng bảng trên những mái nhà tranh ở Hoa Lư, và tiếng gà gáy vang vọng từ các bản làng, một đoàn sứ giả từ Phong Châu đã đến. Họ không phải là những kẻ đến gây hấn, mà là những người mang theo thái độ vô cùng cung kính. Đoàn sứ giả gồm ba người, ăn vận chỉnh tề trong áo gấm màu nâu đất, đi đầu là một lão già râu tóc bạc phơ, bước đi chậm rãi nhưng đầy uy nghi. Họ mang theo những lễ vật quý giá: những tấm da trâu bạch mềm mại, được thuộc kỹ càng, ánh lên màu trắng ngà, và những viên ngọc sông Thao tinh xảo, được khảm trên những chiếc tráp gỗ mun, lấp lánh dưới ánh nắng sớm. Những món quà này không chỉ thể hiện sự tôn trọng, mà còn ngầm khẳng định sự giàu có của vùng Phong Châu.
Lão sứ giả bước vào đại điện, quỳ xuống dâng thiệp, giọng nói trầm ấm: "Bẩm Đinh Chủ công! Phong Châu Tam Tướng kính mời Trường Yên Chủ đến dự Lễ Đền Hùng – bàn việc thống nhất đạo nghĩa, cùng nhau dẹp loạn, đưa Đại Việt về một mối!" Lời mời nghe có vẻ chân thành, nhưng lại khiến các tướng lĩnh Trường Yên không khỏi nghi ngờ.
Ngay lập tức, Tô Ẩn nhíu mày, ánh mắt anh lộ rõ vẻ nghi ngại. "Chủ công, xin hãy cẩn trọng! Phong Châu là một vùng đất phức tạp. Hiện tại, nơi đó đang do ba thế lực lớn cùng chia nhau nắm giữ, gọi là 'Tam Tướng Phong': Phạm Bạch Hổ, kẻ lão luyện và đầy mưu kế; Kiều Công Hãn, lão tướng từng liên minh với Ngô Xương Xí, giờ đây đã bị thất thế; và Ngô Nhật Khánh, một kẻ trẻ tuổi, hung hãn, luôn ôm mộng xưng bá. Mối quan hệ giữa ba kẻ này vốn dĩ đã phức tạp, đầy mâu thuẫn. Lời mời này có thể là một cái bẫy để dụ Chủ công vào chỗ hiểm, nhằm ám sát hoặc bắt giữ người!" Anh nhớ lại cái bẫy "Hội Trị Nghĩa" ở Đại La.
Tuy nhiên, Lữ Kính lại có một góc nhìn khác. Ông bước tới, chỉ vào bản đồ Đại Việt, nơi Phong Châu nằm ở vị trí chiến lược, là vùng đất tổ. "Tô Ẩn nói đúng, đây có thể là một cái bẫy hiểm. Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua lời mời này." Ông trầm ngâm một lát. "Phong Châu không chỉ là một vùng đất. Nơi đây là gốc của đạo Việt, là nơi có Đền Hùng linh thiêng, là cội nguồn của dân tộc ta. Nếu chúng ta từ chối, hoặc nếu chúng ta để mất lòng họ, thì không chỉ Phong Châu, mà dân các vùng trung du khác, vốn còn nhiều hoài niệm về những điều cũ, sẽ nổi loạn, sẽ quay lưng lại với Trường Yên. Khi đó, đại nghĩa của chúng ta sẽ lung lay, và việc thống nhất đất nước sẽ trở nên vô cùng khó khăn."
Cuộc tranh luận lại nổ ra. Một bên đề phòng cạm bẫy, một bên đề cao đại nghĩa và tầm quan trọng của lòng dân. Các tướng lĩnh tranh cãi sôi nổi, mỗi người một ý, không ai nhường ai. Nguy hiểm thì rõ ràng, nhưng lợi ích tiềm tàng cũng quá lớn.
Đinh Bộ Lĩnh lắng nghe tất cả. Anh nhìn vào mắt từng người, rồi ánh mắt anh dừng lại ở vị trí Phong Châu trên bản đồ. Anh biết đây là một canh bạc lớn, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để giải quyết triệt để mối lo từ Tam Tướng Phong, và quan trọng hơn, để khẳng định chính nghĩa của Trường Yên trong lòng dân cả nước. Anh đứng dậy, vóc dáng anh trở nên cao lớn hơn bao giờ hết, ánh mắt anh kiên định, không chút nao núng. Giọng anh vang lên, đầy dứt khoát:
“Ta không sợ bẫy. Bẫy có thể giết ta, nhưng không giết được lý.”
Lời nói của Đinh Bộ Lĩnh khiến tất cả đều im lặng. Anh không chỉ nói về sinh mạng cá nhân, mà là về lý tưởng, về chính nghĩa mà Trường Yên đang theo đuổi. Ngay cả cái chết cũng không thể dập tắt được lẽ phải. "Ta sẽ đích thân đến Phong Châu!" Đinh Bộ Lĩnh tuyên bố.
Mặc dù Lữ Kính và Tô Ẩn vẫn còn chút lo lắng, nhưng họ hiểu quyết định của Chủ công. Ngay lập tức, họ chuẩn bị cho chuyến đi. Đinh Bộ Lĩnh không mang theo binh hùng tướng mạnh để phô trương. Anh chỉ chuẩn bị lên đường, mang theo vỏn vẹn 100 quân hộ giá – những binh sĩ tinh nhuệ nhất, trung thành tuyệt đối, ăn vận đơn giản nhưng trang bị đầy đủ vũ khí giấu kín. Và trên tay anh, là một vật đặc biệt: một cây kiếm gỗ, được làm từ loại gỗ quý, chạm khắc tinh xảo – biểu tượng của hòa bình, của lời hứa không dùng bạo lực. Cây kiếm gỗ, đối lập hoàn toàn với những thanh kiếm sắt thép của các sứ quân, là một tuyên ngôn thầm lặng của Đinh Bộ Lĩnh.
Ngày xuất hành, toàn bộ Hoa Lư tiễn đưa. Không có cờ gấm rợp trời, không có tiếng kèn trống rộn ràng như khi xuất quân đánh trận. Chỉ có trống đất (trống làm bằng đất nung, âm thanh trầm đục, trang trọng) được gióng lên đều đặn, và quân sĩ, kể cả Đinh Bộ Lĩnh, đều mặc áo nâu giản dị. Cảnh tượng đó giản dị mà uy nghiêm, toát lên sự chân thành và đại nghĩa của Trường Yên, khác biệt hoàn toàn với những đoàn quân phô trương của các sứ quân khác. Chuyến đi đến Phong Châu không chỉ là một cuộc hành trình về đất tổ, mà còn là một cuộc đối đầu về ý chí, một canh bạc lớn mà Đinh Bộ Lĩnh đặt cược cả sinh mạng và lý tưởng của mình.