CHƯƠNG 65 – LỆNH HỒ LANG

 Trận Hồi Kích toàn diện của liên minh Lý Khuê – Trần Lãm đã hoàn toàn chấm dứt. Bến Bạch Khôi nay chỉ còn là vết tích của những trận hỏa công, và dòng sông Cầu bình yên trở lại sau cuộc truy kích thảm bại của hạm đội Trần Lãm. Những con thuyền cháy dở trôi dạt vào bờ đã được vớt lên, xác lính địch được chôn cất tử tế.

Tại Đại La, không khí chiến tranh đã lắng xuống, nhường chỗ cho sự bình yên và niềm tin. Quân Trường Yên đã làm nên điều kỳ diệu, đẩy lùi cuộc phản công của hai sứ quân mạnh nhất trên mặt nước. Giờ đây, Trường Yên chính thức làm chủ vùng trung châu, một dải đất rộng lớn trải dài từ Đại La đến Hoa Lư, Đỗ Giang, và Tế Giang. Cờ "Trung Nghĩa" phấp phới trên những vọng gác, mang theo thông điệp về một triều đại mới, khác biệt hoàn toàn với những sứ quân chuyên quyền. Dân chúng, sau những ngày sợ hãi, nay lại mở cửa nhà, ánh mắt tràn đầy hy vọng khi thấy quân Trường Yên đi tuần tra, với kỷ luật nghiêm minh và thái độ thân thiện.

Để củng cố quyền lực và lòng dân, Đinh Bộ Lĩnh đã ban hành một chiếu thư quan trọng, được gọi là “Chiếu Hồ Lang”. Chiếu thư được viết trên lụa vàng, lời lẽ ngắn gọn nhưng đầy sức nặng, được truyền đi khắp các châu đã được Trường Yên làm chủ. Trong ánh nến ấm áp của thư phòng, Đinh Bộ Lĩnh, với vóc dáng vững chãi và đôi mắt kiên định, đọc lớn:

Bảy châu sáu bến đã định. Nay không xưng vương, chỉ kết nghĩa. Ai xưng nghĩa – sẽ sống cùng. Ai mưu phản – tất diệt.”

Chiếu thư này một lần nữa khẳng định triết lý của Trường Yên: không tranh giành ngôi vị hư danh, mà chỉ vì đại nghĩa, vì sự an lành của trăm họ. "Bảy châu sáu bến" ám chỉ những vùng đất rộng lớn mà Trường Yên đã kiểm soát, bao gồm cả các vùng đất ven biển và sông nước quan trọng. Lời tuyên bố "không xưng vương, chỉ kết nghĩa" là một đòn mạnh vào lòng tham của các sứ quân khác, đồng thời là lời kêu gọi hợp tác, cùng nhau dẹp loạn. Tuy nhiên, nó cũng kèm theo một lời cảnh cáo đanh thép: "Ai mưu phản – tất diệt."

Một số tướng lĩnh, thấy thắng lợi liên tiếp, đã hăng hái đề nghị. "Chủ công, chúng ta nên tiến đánh nốt Siêu Loại và Bố Hải, tiêu diệt tận gốc Lý Khuê và Trần Lãm để dứt điểm mọi mối lo!" Họ muốn nhân đà thắng lợi, nhanh chóng mở rộng lãnh thổ.

Tuy nhiên, Đinh Bộ Lĩnh đã từ chối. Anh nhìn các tướng, giọng trầm tĩnh: "Chưa lúc diệt rắn – khi rắn đã mất nanh. Lý Khuê đã bị bắt, hạm đội Trần Lãm đã bị thiêu rụi. Chúng giờ chỉ như rắn mất nanh, không còn khả năng gây hại lớn. Chúng ta cần củng cố nội trị, ổn định dân tâm trước đã. Đất đai rộng lớn, lòng dân cần được chăm sóc." Anh hiểu rằng, chiến tranh kéo dài sẽ làm kiệt quệ sức dân.

Nhưng đúng lúc này, khi Trường Yên đang tập trung vào việc ổn định và củng cố vùng đất đã giành được, một tin tức bất ngờ từ phương Nam đã đến. Một sứ giả từ phương Nam, với vẻ mặt mệt mỏi sau chuyến đi dài, được dẫn vào lều chỉ huy. Hắn quỳ xuống, dâng lên một bức mật thư. "Bẩm Đinh Chủ công," giọng hắn khản đặc, "Ở Trà Hương, một sứ quân mới đã xưng Vương, hiệu là Nam Việt Hầu – mưu đồ cát cứ phía Nam. Hắn đang nhanh chóng chiêu mộ binh lính, cướp phá các vùng lân cận, lập nên một thế lực mới đầy tham vọng!"

Tin tức này khiến không khí trong lều đột ngột trở nên căng thẳng. Trong khi miền Bắc vừa tạm yên, một mối họa mới lại bùng lên ở phía Nam.

Đinh Bộ Lĩnh tiến lại gần bản đồ, nhìn xuống vùng đất Trà Hương, Thanh Hóa, Nghệ An. Anh lặng lẽ vẽ một vòng tròn lớn quanh vùng này, rồi nói, giọng anh trầm tư nhưng đầy quyết đoán:

"Chúng ta chém đầu hổ ở miền Bắc. Nhưng trong Nam, có giao long đang vẫy đuôi. Trận chiến lớn nhất, có lẽ vẫn còn ở phía trước."

Lời nói của Đinh Bộ Lĩnh là một lời tiên tri về những thử thách sắp tới. Chiến thắng ở Đại La chỉ là một bước ngoặt, mở ra một giai đoạn mới, cam go hơn.