CHƯƠNG 61 – THỦY ẢNH PHẢN QUANG

 Đêm buông xuống Đại La, bao trùm kinh thành cổ kính trong một màn sương mờ ảo và hơi lạnh lan tỏa từ sông. Những con đường lát gạch xanh rêu ẩm ướt lấp lánh dưới ánh đèn lồng treo trên các mái nhà cong vút, chạm khắc tinh xảo – dấu vết của một thời vàng son dưới triều Ngô, giờ đây chỉ còn là tàn dư của quá khứ. Tiếng cười nói của dân chúng đã lui vào trong những căn nhà gỗ mái ngói, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tiếng mõ cầm canh đều đặn từ các vọng gác vang lên, tưởng chừng như an bình đã thực sự về với Đại La sau bao ngày loạn lạc. Bà lão bán nước chè đầu ngõ đã quen với tiếng binh lính Trường Yên đi tuần, giọng cười của họ giờ đây hiền hòa hơn hẳn đám lính sứ quân cũ. Ngay cả những đứa trẻ con cũng không còn giật mình thon thót mỗi khi có tiếng chân ngựa, chúng biết đó là quân của Đinh Bộ Lĩnh, những người không cướp bóc, không quấy nhiễu.

Thế nhưng, trong lều chỉ huy chính của Trường Yên, được dựng tạm trong một khu vườn rộng rãi gần phủ Ngô Xương Xí, ánh nến vẫn lập lòe. Lữ Kính, với vóc dáng thư sinh nhưng ánh mắt luôn tinh anh và đầy suy tư, mái tóc dài buộc gọn sau gáy, đang cúi mình trên tấm bản đồ quân sự trải rộng trên mặt bàn gỗ. Mùi giấy cũ và mực mới trộn lẫn trong không khí. Nét mặt ông thoáng vẻ lo âu khi nhận được báo cáo từ người lính dò thám.

"Quân sư!" Một binh sĩ trẻ, mình còn dính bùn đất, thở hổn hển, giọng gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn là lính trinh sát từ trạm gác sông Đuống, vừa chạy hết tốc lực về. "Bẩm, nhiều trạm tín hiệu ven sông Đuống đã mất liên lạc một cách bất thường! Lính gác ở đó không một tiếng động!" Hắn vừa nói, vừa chỉ tay về phía đông bắc trên bản đồ, nơi con sông Đuống như một dải lụa bạc uốn lượn.

Tiếng bước chân vội vã của binh sĩ báo tin vang lên trong lều, phá vỡ sự tĩnh mịch. Tô Ẩn, với vóc dáng cao gầy, gương mặt điển trai nhưng luôn mang nét trầm tư, tay khẽ xoa nhẹ vết sẹo dài trên cánh tay do bị thương trong trận Tế Giang, lập tức bước tới. Anh nhìn vào những điểm đỏ bị đánh dấu mất liên lạc trên bản đồ. "Chủ công, Quân sư," giọng Tô Ẩn trầm tĩnh nhưng đầy kiên quyết, như tiếng nước ngầm chảy dưới lớp băng. "Đây không phải là dấu hiệu tốt. Kẻ địch không đơn thuần là rút lui như chúng ta nghĩ. Chúng đã rút, nhưng để chuẩn bị cho một đòn phản công. Kẻ địch không lui – mà ẩn!" Ánh mắt anh sắc lạnh, như nhìn xuyên qua màn đêm, cảm nhận được mối nguy đang rình rập từ phía những dòng sông.

Quả đúng như Tô Ẩn dự đoán. Trong bóng tối, một liên minh mới đã được hình thành, với mục tiêu không gì khác ngoài việc đánh thẳng vào Đại La. Cách đó hàng trăm dặm về phía đông, trên một chiến thuyền lớn nhất hạm đội Bố Hải Khẩu, Lý Khuê, sứ quân Siêu Loại, vốn là một lão tướng rắn mặt, vóc dáng thấp đậm, nước da ngăm đen vì quanh năm gắn bó với sông nước, đang nâng chén rượu với Trần Lãm. Hắn mặc bộ áo giáp da cá sấu đen bóng, từng đường chỉ thô ráp trên giáp cho thấy sự thực dụng, không cầu kỳ.

"Trần Lãm huynh đệ!" Lý Khuê nói, giọng khàn đặc, tay vỗ mạnh xuống bàn, "Lần này, chúng ta phải cho Đinh Bộ Lĩnh thấy, sông nước của Đại Việt không phải nơi hắn muốn đi lại là đi!"

Trần Lãm, được mệnh danh là "Trần Lãm Đại Vương", là một người đàn ông trung niên, thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt sắc lẹm như chim ưng nhìn ra ngoài mạn thuyền, nơi những con sóng đen đang vỗ vào. Hắn khoác bộ chiến bào xanh thẫm, với nhiều đường thêu hình sóng nước và cá chép bạc, thể hiện quyền uy của một chủ soái thủy quân. Hắn nổi tiếng với hạm đội thủy binh mạnh nhất Bắc Bộ, với những chiếc thuyền đáy bằng lớn, có thể chở hàng trăm binh lính và trang bị hỏa khí mạnh mẽ. Những con thuyền này không chỉ có khả năng di chuyển linh hoạt trên sông, mà còn đủ sức vượt qua vùng biển gần bờ. Hai kẻ này, một xảo quyệt và tinh thông thủy chiến sông ngòi (Lý Khuê), một hùng mạnh với hạm đội biển khơi (Trần Lãm), đã bí mật bắt tay, tạo thành một sức mạnh thủy quân chưa từng có, với một mục tiêu duy nhất: thực hiện chiến dịch "Thủy Hồi Phản Kích". Kế hoạch của chúng là sử dụng hạm đội hùng hậu, đưa quân ngược dòng từ Bố Hải, men theo sông Đuống, rồi tiến thẳng vào sông Thiên Đức để bất ngờ chiếm lại Đại La từ phía thủy lộ, nơi phòng thủ thường lỏng lẻo hơn đường bộ sau khi Ngô Xương Xí thất thủ. Chúng muốn trả lại mối nhục thất bại vừa qua và khôi phục lại vị thế của mình một cách ngoạn mục.

Vào một đêm trăng mờ ảo, khi Đại La đã chìm vào giấc ngủ sâu, và tiếng mõ báo hiệu canh ba vang lên yếu ớt trong sương. Từ phía Đông Bắc, nơi dòng sông Thiên Đức uốn lượn ôm lấy kinh thành, những chấm đen nhỏ dần hiện ra trên mặt nước, như những con quái vật bóng đêm đang trườn lên. Đó là 20 thuyền chiến hạng nhẹ của liên quân. Chúng được sơn màu tối, di chuyển trong im lặng, chỉ có tiếng nước khẽ va vào mạn thuyền. Mỗi chiếc thuyền đều chở đầy những chiến binh mặc giáp trụ gọn gàng, tay lăm lăm đoản kiếm, ánh mắt lạnh lùng, sẵn sàng cho một cuộc đổ bộ bất ngờ. Chúng là những tinh binh được tuyển chọn từ các hải tặc và ngư dân giỏi bơi lội, quen thuộc địa hình sông nước như lòng bàn tay.

Cuộc đổ bộ diễn ra chớp nhoáng. Quân Trường Yên, vốn đang say giấc sau một ngày bình yên, hoàn toàn bất ngờ trước cuộc tấn công từ dưới nước. Một người lính gác trẻ tuổi, vừa ngáp ngủ xong ca trực, bỗng thấy bóng đen lướt qua dưới ánh trăng. Hắn dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rồi tiếng nước khua mạnh hơn, và những bóng người lờ mờ xuất hiện trên bờ. Hắn chưa kịp hô hoán thì một lưỡi dao lạnh ngắt đã cứa ngang cổ. Tiếng nước khua nhẹ của mái chèo, rồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng hô hoán "Giết!" của quân địch đã làm phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm. Ngay lập tức, từ các vọng gác gần sông, còi báo động trong thành Đại La vang lên inh ỏi, xé toạc màn đêm yên tĩnh, báo hiệu một mối hiểm nguy cận kề. Quân Lý Khuê và Trần Lãm nhanh chóng đổ bộ vào bến Bạch Khôi, một bến cảng nhỏ nằm ở rìa phía đông bắc thành, nơi thường chỉ dùng cho việc buôn bán nhỏ và ít được chú ý. Hàng trăm binh sĩ tràn lên bờ, tiến thẳng vào các khu nhà dân cư lân cận. Đại La, vừa mới được bình yên, nay lại chìm trong nguy hiểm bởi một cuộc phản công bất ngờ và tàn bạo từ dưới nước, đẩy Trường Yên vào thế bị động hoàn toàn.