Đêm tối dần trôi, nhường chỗ cho ánh bình minh hé rạng. Trong thành Đại La, lời đáp "Nghĩa nhập thành" của Đinh Bộ Lĩnh đã được truyền đi, gieo vào lòng binh lính và dân chúng niềm hy vọng cuối cùng.
Khi trời còn chưa sáng rõ, những lớp sương đêm vẫn bao phủ kinh thành, cửa tây thành Đại La tự động mở. Không có tiếng trống thúc giục, không có hiệu lệnh quân sự vang dội, chỉ có tiếng kẽo kẹt của những bản lề sắt nặng nề. Cổng thành mở ra, như một lời mời gọi thầm lặng.
Quân Trường Yên từ từ bước vào. Họ không ào ạt xông lên với tiếng reo hò chiến thắng, cũng không rút kiếm khỏi vỏ. Đi đầu là những binh sĩ mang theo cờ hiệu nghĩa quân màu đỏ tươi, thêu chữ "Nghĩa" lớn, và theo sau là những người cầm hương án tế trời, trang trọng và thành kính. Đoàn quân bước đi trang nghiêm, ánh mắt kiên định nhưng không hề có sự hung hãn của kẻ chinh phạt. Quân Dân Đồng Bộ Lộ, tuy mang theo nông cụ và vũ khí thô sơ, cũng tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt, bước đi trong im lặng.
Tuy nhiên, sự bình yên này suýt chút nữa đã bị phá vỡ. Một nhóm cận vệ của Ngô Xương Xí, những kẻ trung thành đến cố chấp, đã định lật ngược kế hoạch. Chúng nấp sẵn gần cổng, chờ đợi Đinh Bộ Lĩnh tiến vào để bắt giữ anh, biến cuộc "nhập thành" không đổ máu thành một cuộc phục kích cuối cùng. Nhưng Ngô Linh đã đoán trước được mưu đồ này. Các binh sĩ tinh nhuệ của anh đã trà trộn vào hàng ngũ từ trước, chặn đứng nhóm cận vệ ngay khi chúng vừa hành động. Tiếng gươm chạm nhau loảng xoảng trong chốc lát, rồi nhanh chóng chìm xuống.
Ngô Xương Xí, chứng kiến cảnh tượng đó từ xa, hoàn toàn bị cô lập. Hắn thấy binh lính của mình hoang mang, nội gián xuất hiện khắp nơi, và cánh cổng thành đã mở ra cho kẻ thù. Mọi mưu kế đều thất bại. Hắn biết mình đã thua. Không cam chịu bị bắt sống, Ngô Xương Xí lặng lẽ đến trước miếu Ngô Quyền – nơi thờ tự vị vua tổ đã gây dựng cơ nghiệp nhà Ngô. Hắn quỳ xuống, thắp một nén hương cuối cùng, rồi tự treo kiếm trước bàn thờ. Hắn từ chối đầu hàng, nhưng cũng không còn sức để chống cự. Cái chết của hắn là một sự kết thúc đầy bi tráng cho một kẻ mang danh nhưng thiếu tài, ôm mộng phục hưng triều đại đã lụi tàn.
Đinh Bộ Lĩnh bước vào phủ, nghe tin về cái chết của Ngô Xương Xí. Anh không vui mừng, mà chỉ thở dài. Thay vì tuyên bố chiếm đóng và thay đổi mọi thứ, Đinh Bộ Lĩnh ra lệnh cho quân lính: mai táng Ngô Xương Xí theo nghi lễ của bậc vương giả, thể hiện sự tôn trọng đối với một người con của dòng dõi Ngô Vương. Anh cũng không chiếm phủ đệ của Ngô Xương Xí làm nơi ngự trị, mà cho binh lính chuyển mọi tài liệu, lương thực, khí giới vào kho riêng của Trường Yên. Phủ đệ vẫn được giữ nguyên, như một dấu tích của triều Ngô.
Quan trọng hơn, Đinh Bộ Lĩnh cho lập một Tịnh Miếu Ngô Gia ngay trong khuôn viên phủ, nơi thờ tự Ngô Quyền và các vị vua nhà Ngô. Trên bia đá của Tịnh Miếu, anh cho khắc lời:
“Không vì danh, chỉ vì nghĩa.”
Lời khắc này một lần nữa khẳng định rõ ràng lý tưởng của Trường Yên: họ không đến để tranh giành danh vị, không để diệt trừ dòng dõi, mà chỉ để dẹp bỏ những kẻ gây loạn và lập lại trật tự vì chính nghĩa của bá tánh.
Cờ hiệu "Trung Nghĩa" của Trường Yên kiêu hãnh tung bay trên thành Đại La, nhưng lịch sử sẽ ghi lại một cách khác biệt. Người dân Đại La, những người đã chứng kiến tất cả, đã tự nguyện viết vào sử sách của riêng họ những dòng chữ đầy xúc động:
“Thành được giữ – mà không bị chiếm. Dân được cứu – mà không bị bắt.”
Chiến thắng Đại La là một đỉnh cao của chiến dịch "Phá Tam Trụ", một chiến thắng lớn mà không cần đổ máu tanh, không cần tàn sát dân lành. Nó chứng minh rằng, sức mạnh của lòng dân và chính nghĩa còn lớn hơn vạn lần binh đao. Đại La đã thất thủ, nhưng không phải bị chiếm đóng, mà được giải phóng.