CHƯƠNG 57 – TẠC TRẠI ĐỒNG CỔ

 Sau quyết định táo bạo tấn công thẳng vào Đại La, Đinh Bộ Lĩnh ra lệnh toàn quân hành động. Đoàn quân Trường Yên hùng dũng rời Tam Đái, tiến về phía nam, mang theo khí thế ngút trời và niềm tin vững chắc vào chính nghĩa.

Vị trí được chọn làm trại tiền phương cho cuộc tấn công Đại La là Đồng Cổ, một vùng đất phía nam kinh thành. Đây là nơi có địa hình lý tưởng để dựng trại: rừng tre rậm rạp cung cấp che chắn tự nhiên, giúp che giấu quân số và các hoạt động, cùng với một con suối tự nhiên chảy qua, đảm bảo nguồn nước dồi dào cho hàng vạn binh sĩ. Quân Trường Yên nhanh chóng dựng tổng doanh vững chãi, với lều trại san sát, hào sâu và hàng rào tre kiên cố. Từ Đồng Cổ, họ có thể dễ dàng tiếp cận Đại La, đồng thời có thể rút lui vào rừng tre nếu gặp bất lợi.

Tuy nhiên, Ngô Xương Xí không phải là kẻ dễ bị đánh bại. Hắn đã lường trước được động thái này và chuẩn bị phòng thủ cực kỳ chặt chẽ. Ngay khi trại tiền phương được thiết lập, Ngô Linh cùng các đội quân dò thám tinh nhuệ được lệnh tiến sát Đại La để tìm hiểu tình hình. Tin tức báo về khiến mọi người đều phải rùng mình: thành Đại La đã chôn địa lôi bằng hỏa thạch khắp các lối vào, đặc biệt là quanh cổng thành và các con đường dẫn đến. Hỏa thạch, một loại vật liệu cháy mạnh, được chôn dưới lòng đất, chỉ cần tác động nhẹ là có thể bùng cháy dữ dội. Không chỉ vậy, cạm bẫy đủ loại, từ hầm chông, dây giăng đến các ụ chướng ngại vật, được bố trí dày đặc khắp nơi, biến vùng đất quanh Đại La thành một tử địa.

Để chứng minh mức độ nguy hiểm, một đội quân trinh sát nhỏ của Trường Yên đã không may đi lạc vào khu vực có địa lôi. Bất ngờ, mặt đất dưới chân họ nổ tung, lửa phụt lên dữ dội. Tiếng la hét, tiếng cháy xèo xèo vang lên kinh hoàng. Kết quả là tổn thất 30 người chỉ trong phút chốc, thi thể bị thiêu cháy không còn hình dạng. Sự việc này đã giáng một đòn mạnh vào tinh thần binh sĩ.

Trong lều chỉ huy, không khí trở nên nặng nề. Mọi người đều nhận ra sự nguy hiểm chết người từ những cạm bẫy của Ngô Xương Xí. Lữ Kính trầm ngâm một lúc, rồi Tô Ẩn lên tiếng. Anh đã có một kế sách táo bạo để đối phó với "hỏa thạch địa lôi" của địch.

"Chủ công, Quân sư!" Tô Ẩn nói, ánh mắt anh lóe lên vẻ quyết đoán. "Ta có kế này, có thể phá tan được cạm bẫy của địch. Chúng ta sẽ dùng một đội quân đặc biệt, gọi là 'Hỏa Khiên'."

Anh giải thích: "Hỏa Khiên là những quân sĩ tinh nhuệ, được trang bị những tấm khiên lớn làm từ gỗ dầy, được ngâm nước kỹ càng cho đến khi thấm đẫm. Khiên ngâm nước sẽ khó bị cháy khi hỏa thạch bùng lên, đồng thời có thể dùng để dập lửa. Đội quân này sẽ dẫn đầu đội hình, cẩn trọng dò đường, dùng khiên để kích hoạt và dập tắt hỏa thạch, phá bẫy, và mở đường an toàn cho đại quân tiến vào."

Kế sách của Tô Ẩn được chấp thuận. Hàng trăm tấm khiên được tập trung, ngâm vào suối tự nhiên ở Đồng Cổ cho đến khi chúng nặng trĩu nước.

Đêm đó, dưới ánh trăng mờ nhạt, trận đánh mở màn cho Đại La bắt đầu. Lữ Kính đã vạch ra một kế sách tấn công kép, đánh lừa Ngô Xương Xí. Quân Trường Yên sẽ tấn công cửa Nam của Đại La, nơi có địa hình bằng phẳng và dễ tiếp cận hơn. Tuy nhiên, đây chỉ là một đòn giả, nhằm thu hút sự chú ý và binh lực của địch về phía đó. Trong khi đó, mũi tấn công cửa Tây mới là hướng công thực, nơi Đinh Bộ Lĩnh sẽ dẫn quân tinh nhuệ, cùng với đội Hỏa Khiên của Tô Ẩn, đột phá vào.

Trong đêm tối, quân Trường Yên âm thầm triển khai. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng khua vũ khí khe khẽ. Sau nhiều giờ hành quân cẩn trọng, đội hình Hỏa Khiên đã phát huy tác dụng. Họ tiến lên, dò dẫm từng bước, dùng khiên kích hoạt và dập tắt các hỏa thạch, mở ra một con đường hẹp nhưng an toàn.

Cuối cùng, sau một đêm ròng rã, một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã hiện ra. Dưới ánh trăng cuối cùng của đêm, một ngọn cờ của Trường Yên – lá cờ mang biểu tượng "Trung Nghĩa" – đã được cắm cách cổng Đại La chưa đầy hai dặm. Nó sừng sững, phấp phới trong gió đêm, như một lời thách thức hùng hồn gửi đến Ngô Xương Xí.

Ngay sau khi cờ được cắm, một tiếng trống đá vang lên từ đội quân tiền tiêu. Đây là một loại trống được làm từ đá lớn, phát ra âm thanh trầm đục, lan xa trong đêm. Tiếng trống không chỉ là hiệu lệnh, mà còn là một bản tuyên ngôn. Âm hưởng rung động cả vùng, báo hiệu cho toàn bộ Đại La rằng: Trường Yên đã đến, và cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.