Những ngọn lửa nhỏ bùng cháy từ bốn mái nhà dân ở phía đông Tế Giang là tín hiệu đã được Trường Yên chờ đợi. Chúng không chỉ là lửa, mà còn là ánh sáng của lòng dân, là khởi đầu cho một chiến dịch táo bạo và quyết định.
Trong doanh trại phía nam Tế Giang, Giả Tâm đang theo dõi chặt chẽ mọi động tĩnh. Khi thấy khói nổi lên phía đông thành, hắn không hề nghi ngờ. Hắn tin chắc rằng đó chính là do dân chúng nổi dậy thật sự, giống như tin đồn hắn đã tung ra. Nụ cười quỷ quyệt lại nở trên môi hắn. "Đám dân đen vô tri! Chúng lại dám làm loạn ngay trong thành của ta!" Hắn không hề biết rằng, chính ngọn lửa "nổi loạn" này lại là bẫy do Lữ Kính giăng ra.
Ngay lập tức, Giả Tâm ra lệnh điều 1000 quân tinh nhuệ về phía đông để dập loạn. Hắn muốn dập tắt ngọn lửa phản kháng ngay lập tức, không cho nó lan rộng. Hắn tự tin rằng mình có thể dễ dàng trấn áp đám dân nghèo tay không. Hắn không ngờ rằng, việc điều động một lượng lớn binh lực như vậy để đối phó với "nổi loạn" nội bộ lại chính là sơ hở chí mạng mà Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính đã chờ đợi.
Cùng lúc đó, tại cửa tây Tế Giang, nơi Đinh Bộ Lĩnh và cánh quân tinh nhuệ 300 người đang chờ sẵn. Khi thấy hiệu lửa bùng lên và nhận ra quân địch đang dồn về phía đông, cánh quân của Bộ Lĩnh thừa cơ hành động. Họ nhanh chóng phóng hỏa kho trạm phía tây – nơi được cho là ít quan trọng và ít phòng bị nhất. Ngọn lửa lan nhanh, kèm theo đó là tiếng hô xung phong của 300 quân tinh nhuệ. Dưới sự chỉ huy trực tiếp của Đinh Bộ Lĩnh, họ mạnh mẽ đột phá cổng nhỏ phía tây. Cánh quân này như mũi dao nhọn, đâm thẳng vào bụng thành Tế Giang.
Ngay khi cánh quân của Bộ Lĩnh đột nhập thành công, từ bên ngoài, Lữ Kính hạ lệnh cho quân sĩ dựng "Hồng Liên Kỳ" – một lá cờ hiệu chiến màu đỏ thẫm, thêu hình hoa sen lửa. Đây là cờ hiệu chiến đặc biệt của Trường Yên, mang ý nghĩa "Chỉ tiến – không lui!". Lá cờ phấp phới trên đỉnh đồi, như một lời hiệu triệu không chỉ cho binh sĩ Trường Yên mà còn cho cả những người dân Tế Giang đang chờ đợi.
Quân Trường Yên tràn vào thành như vũ bão. Tiếng gươm giáo, tiếng la hét vang dội. Cùng lúc đó, dân chúng trong thành, đã được ngọn lửa và cờ hiệu "Hồng Liên" thổi bùng ý chí, đồng loạt nổi dậy. Họ không chỉ đốt phá mà còn cầm theo gậy gộc, dao cuốc, cùng nhau chém hậu binh của Giả Tâm đang loay hoay đối phó với đám cháy và rối loạn. Lã Đường, đang cố gắng tập hợp binh lính, hoàn toàn bất lực. Quân đội của hắn bị tấn công từ cả trong lẫn ngoài, hoàn toàn tan rã.
Giả Tâm, sau khi nhận ra mình đã mắc bẫy, hoàn toàn hoảng loạn. Hắn không thể tin rằng kế sách "loạn giả" của mình lại bị đối phương biến thành "lửa thật" để đốt cháy chính hắn. Hắn vội vàng bỏ thành chạy về hướng nam, chỉ với vài tùy tùng thân cận. Tuy nhiên, trong lúc hỗn loạn, hắn bị một mũi tên bay lạc trọng thương. Dù không chết ngay, vết thương này đủ để hắn biết rằng, Tế Giang đã hoàn toàn mất.
Sau một ngày đêm hỗn loạn và ác liệt, Tế Giang thất thủ hoàn toàn.
Tuy nhiên, Đinh Bộ Lĩnh đã không vào thành ngay lập tức như một kẻ chiến thắng để tuyên bố quyền cai trị. Thay vào đó, anh ra lệnh cho quân lính ổn định trật tự và sau đó, giống như tại Đỗ Giang, anh cho dân chúng lập hội đồng địa phương, tự bầu ra những người có đức, có tài để quản lý thành phố của mình. Quân Trường Yên chỉ giữ các đồn lũy bên ngoài, đảm bảo an ninh và hỗ trợ người dân.
Hành động này của Đinh Bộ Lĩnh đã khiến lòng dân Tế Giang, vốn đã chịu quá nhiều đau khổ dưới sự cai trị bạo ngược của Lã Đường và mưu mô của Giả Tâm, hoàn toàn quy phục. Tế Giang không bị "chiếm", mà được "giải phóng". Uy danh "Trung Nghĩa" của Đinh Bộ Lĩnh giờ đây đã thực sự vững chắc như núi, lan truyền khắp mọi nẻo đường, báo hiệu một kỷ nguyên mới sắp bắt đầu.