Tín hiệu cờ đỏ của Lữ Kính đã kịp thời ngăn chặn cánh quân chính của Trường Yên lầm vào bẫy của Giả Tâm. Nhưng ở một mặt trận khác, mũi tiên phong của Đinh Bộ Lĩnh vẫn đang âm thầm tiến vào.
Bộ Lĩnh cùng đội quân tinh nhuệ 300 người đã kiên cường vượt qua con đường Hắc Thủy hiểm trở, len lỏi qua rừng ngập mặn lầy lội. Cuối cùng, họ đã tiếp cận được cửa tây Tế Giang, nơi ít được canh gác nhất. Tuy nhiên, một sự bất thường lập tức khiến Đinh Bộ Lĩnh và Tô Ẩn phải cảnh giác. Trái với tin đồn từ Giả Tâm, rằng dân Tế Giang đang nổi dậy hỗn loạn, toàn bộ khu vực cửa tây lại rất yên tĩnh – một sự yên tĩnh đến đáng sợ, như một bức màn che giấu điều gì đó. Không có tiếng la hét, không có khói lửa từ những cuộc nổi loạn.
Tô Ẩn khẽ nhíu mày. Với kinh nghiệm quan sát và sự tinh nhạy vốn có, anh thì thầm với Đinh Bộ Lĩnh: "Tĩnh mà không có chim – là tĩnh của cạm bẫy. Nơi nào có sự sống, dù là chim chóc cũng phải hót líu lo. Nơi nào yên tĩnh đến lạ lùng, ắt có điều chẳng lành." Cả hai đều nhận ra, tin đồn về "dân nổi loạn" chỉ là một lời nói dối trắng trợn từ Giả Tâm.
Tin tức từ cánh quân chính và sự bất thường tại cửa tây Tế Giang nhanh chóng được truyền về Lữ Kính. Quân sư, sau khi phân tích kỹ lưỡng, đã đưa ra một quyết định táo bạo và bất ngờ. Thay vì ra lệnh tấn công, ông quyết định thực hiện một nước cờ khác.
Lữ Kính cho người viết một bức thư, không dùng mực mà dùng than củi để viết lên một mảnh lụa trắng. Bức thư này không mang danh nghĩa "giải cứu" hay "phụng mệnh trời", không hề mượn danh nghĩa hoa mỹ nào. Nó chỉ viết đúng một câu ngắn gọn nhưng đầy sức nặng, đánh thẳng vào tâm lý của kẻ thù và khơi gợi sự tò mò, bất an trong lòng dân chúng Tế Giang:
“Kẻ dùng tin giả, là sợ tin thật. Dân có muốn ta đến?”
Bức thư này được buộc vào một mũi tên, được bắn một cách khéo léo vào giữa chợ Tế Giang, nơi đông người qua lại nhất. Lữ Kính muốn thông điệp này phải đến tai dân chúng, chứ không phải các quan tướng của Giả Tâm hay Lã Đường.
Trong thành Tế Giang, bức thư nhanh chóng được nhặt lên. Ban đầu, quân lính định tịch thu, nhưng tin tức về bức thư và nội dung của nó đã lan ra như cháy rừng. Người dân thì thầm, bàn tán xôn xao. "Kẻ dùng tin giả, là sợ tin thật..." Câu nói đó khiến họ suy nghĩ. Phải chăng bấy lâu nay họ đã bị lừa dối? Phải chăng tin đồn về "nghĩa quân cướp bóc" là sai sự thật?
Đêm đó, một nhóm dân nghèo khổ, những người từng bị Lã Đường và Giả Tâm áp bức, đã bí mật tập hợp. Họ đã nghe về "Chiếu Tự Trị" ở Đỗ Giang, đã nghe về sự nhân từ của Trung Nghĩa Quân. Câu hỏi "Dân có muốn ta đến?" của Lữ Kính đã khơi dậy niềm hy vọng và cả nỗi uất hận trong lòng họ. Họ quyết định đáp lại. Một lá thư nhỏ, được viết bằng than củi lên một mảnh vải vụn, được bí mật buộc vào chân chim bồ câu và thả ra khỏi thành, bay về phía trại Trường Yên:
“Nếu thấy lửa phía đông – là có lòng.”
Bức thư đáp lại từ dân Tế Giang là một tín hiệu sống còn, khẳng định rằng kế hoạch của Lữ Kính đã thành công. Lòng dân Tế Giang không bị Giả Tâm và Lã Đường làm cho u mê. Họ đã nhận ra đâu là chính nghĩa.
Đêm đó, trong khi toàn bộ thành Tế Giang đang chìm trong sự im lặng giả tạo, bỗng nhiên, từ phía đông của thành – nơi có nhiều khu nhà dân nghèo và ít lính gác – bốn ngọn lửa nhỏ bỗng bùng lên, cháy ở bốn mái nhà dân khác nhau. Đó không phải là một trận cháy lớn, mà là những ngọn lửa hiệu, được sắp đặt cẩn thận. Trường Yên đã nhận được hiệu lệnh.
Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính nhìn những ngọn lửa bùng cháy trong đêm, ánh mắt họ lóe lên vẻ quyết đoán. Đây không chỉ là lửa báo hiệu, mà còn là ngọn lửa của hy vọng, ngọn lửa của sự phản kháng từ bên trong lòng địch. Trận chiến Tế Giang, không chỉ là cuộc đối đầu giữa quân đội, mà là cuộc chiến của lòng dân, và ngọn lửa chính nghĩa của Trường Yên đã được thắp lên ngay trong sào huyệt của kẻ thù.