CHƯƠNG 47 – GIẢ TÂM DỤ QUỶ

Chiến dịch Tế Giang bắt đầu trong sự im lặng chết chóc. Cánh quân của Đinh Bộ Lĩnh len lỏi qua rừng Hắc Thủy hiểm trở, còn cánh quân chính của Nguyễn Bặc thì tiến theo đường Tam Giang. Tuy nhiên, Lã Đường không phải là kẻ duy nhất đang chờ đợi. Tại sào huyệt Tế Giang, một kẻ còn đáng sợ hơn đã giăng sẵn lưới: chính là Giả Tâm.

Trong thành Tế Giang, sau khi nhận được tin mật báo về việc Trường Yên đang tiến quân, Giả Tâm không hề hoảng loạn như người ta nghĩ. Hắn ngồi giữa trướng, vuốt chòm râu bạc, rồi từ từ nhếch mép, nở một nụ cười lạnh lẽo, đầy quỷ quyệt. "Đinh Bộ Lĩnh, Lữ Kính... Các ngươi tưởng dễ dàng nuốt Tế Giang của ta sao? Ta sẽ cho các ngươi thấy, ai mới là kẻ khôn ngoan nhất!" Giả Tâm đã sớm đoán được động thái của Trường Yên, và hắn đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy còn tinh vi hơn.

Giả Tâm quyết định dùng "chiến pháp loạn giả" – tự tạo ra sự hỗn loạn giả để dụ địch vào tròng. Đầu tiên, hắn ra lệnh cho quân lính của mình tự đốt một kho lương nhỏ ở phía Tây thành, nơi ít quan trọng. Ngọn lửa bùng lên dữ dội trong đêm, tạo ra cột khói lớn, dễ dàng nhìn thấy từ xa.

Sau đó, hắn cho người phóng tin đồn một cách khéo léo và nhanh chóng đến các làng mạc xung quanh, và đặc biệt là đến tai quân Trường Yên đang đi đường vòng. Tin đồn lan truyền như lửa cháy đồng cỏ: "Tế Giang đang bị dân nổi dậy! Dân chúng căm phẫn Lã Đường, đốt phá kho lương, làm loạn khắp nơi! Chúng đang chờ nghĩa quân đến 'giải cứu'!"

Đám quân Trường Yên của Nguyễn Bặc và Đinh Điền, đang hành quân theo đường vòng qua Tam Giang, lập tức nhận được tin này. Nghe tin dân Tế Giang đang nổi loạn, các tướng lĩnh Trường Yên mừng rỡ, tưởng rằng đây là thời cơ trời cho. Họ vốn mang trong mình sứ mệnh "vì dân", nên tin vào tin đồn mà không chút nghi ngờ. "Dân chúng đã vùng lên! Chúng ta phải nhanh chóng vào 'giải cứu' họ!" Họ hô hào, thúc giục quân lính tăng tốc, chuẩn bị tiến vào thành.

Tuy nhiên, đó chính là cái bẫy hoàn hảo của Giả Tâm. Lã Đường, dưới sự chỉ huy của Giả Tâm, đã lập sẵn một đội phục binh tinh nhuệ hai bên cầu gỗ lớn dẫn vào Tế Giang. Cây cầu này là con đường chính để vào thành từ phía đường vòng. Giả Tâm đã đoán trước rằng quân Trường Yên, mang danh "nghĩa quân giải phóng", sẽ lao vào "cứu dân" mà không đề phòng. Hắn đã giấu quân mai phục trong các lùm cây rậm rạp và nhà cửa bỏ hoang hai bên cầu, chờ đợi quân Trường Yên tự đưa mình vào chỗ chết.

Quân Trường Yên, chưa kịp chạm trán địch, đã bị rối loạn thông tin và rơi vào thế bị động. Kế "loạn giả" của Giả Tâm đã đánh trúng vào lòng "nhân nghĩa" của họ, biến nó thành điểm yếu. Tin tức về việc quân chính bị nhiễu loạn và tiến vào bẫy nhanh chóng đến tai Lữ Kính. Ông lập tức nhận ra sự nguy hiểm từ kế sách xảo quyệt của Giả Tâm. Không một giây chần chừ, Lữ Kính đứng thẳng dậy, nhanh chóng rút ra một lá cờ hiệu màu đỏ từ trong ống tay áo. Bằng một động tác dứt khoát, ông vung tay, cắm cờ hiệu đỏ lên một gò đất cao gần trại. Đây là tín hiệu khẩn cấp mà chỉ các tướng lĩnh thân cận mới hiểu. Nó có nghĩa là: "Bỏ kế cứu, chuyển kế phá!"

Tín hiệu này là lời cảnh báo cuối cùng, yêu cầu quân Trường Yên không được tiến vào thành để "giải cứu" dân nữa, mà phải lập tức thay đổi chiến thuật, phá tan âm mưu của Giả Tâm. Cuộc chiến không chỉ là giành đất, giành người, mà còn là cuộc đấu trí giữa hai quân sư tài ba, một bên dùng chính nghĩa làm nền tảng, một bên dùng mưu kế xảo quyệt để lừa gạt.