CHƯƠNG 46 – LỘ TRÌNH HẮC THỦY

Lời thề Hai Sông và "Quân Ước Mới" đã biến Trường Yên thành một ngọn hải đăng của chính nghĩa, thu hút lòng dân và làm lung lay Liên Minh Giáp Bắc từ bên trong. Giờ đây, với tinh thần vững chãi và nội bộ đoàn kết, Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính đã sẵn sàng cho bước đi tiếp theo: một cuộc tấn công bất ngờ vào Tế Giang, sào huyệt của Lã Đường.

Trong một buổi họp kín, Lữ Kính trải ra một tấm bản đồ cũ kỹ, có từ thời Ngô Quyền. Bản đồ đã sờn rách, mực phai màu, nhưng những nét vẽ vẫn còn rõ ràng. "Chủ công, chư vị," Lữ Kính chỉ vào một nhánh đường nhỏ, được vẽ đứt nét, gần như biến mất trên bản đồ. "Bản đồ này của cố sư phụ Tô Ẩn, ghi lại một bí mật ít người biết đến: tồn tại một nhánh đường cũ qua sông Hắc Thủy, từng được Ngô Quyền dùng để vận chuyển binh nhu xuống Tế Giang một cách bí mật."

Nguyễn Bặc và Đinh Điền nhìn nhau kinh ngạc. Sông Hắc Thủy nổi tiếng hiểm trở, là một nhánh sông nhỏ, nằm sâu trong vùng rừng ngập mặn rậm rạp, nối liền với Tế Giang. "Con đường này..." Tô Ẩn trầm ngâm. Anh nhớ lại những lời thầy mình từng dặn. "Tuyến đường này đi qua rừng ngập mặn, địa hình vô cùng phức tạp, lầy lội, rậm rạp. Nó từng bị bỏ vì khó đi, lại dễ lạc. Ngay cả quân của Ngô Quyền cũng chỉ dùng nó trong những trường hợp cực kỳ khẩn cấp. Nếu bị phục kích trong rừng, quân chưa đánh đã loạn, sẽ khó mà xoay sở!" Tô Ẩn phản đối, anh lo lắng cho sự an toàn của binh sĩ.

Nguyễn Bặc cũng bày tỏ sự e ngại: "Quân sư, đường này quả thực quá hiểm trở. Nếu Lã Đường có thám báo, hoặc chỉ cần cử vài đội quân nhỏ phục kích, chúng ta sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan."

Đinh Bộ Lĩnh lắng nghe mọi lời phân tích. Anh hiểu sự lo lắng của Tô Ẩn và Nguyễn Bặc. Nhưng anh cũng nhìn thấy cơ hội trong chính sự hiểm nguy đó. Anh nhìn Lữ Kính, ánh mắt cả hai giao nhau, ngầm hiểu ý đồ của đối phương. "Chính vì con đường này khó đi, chính vì họ không tin ta dám đi đường đó, nên sẽ không chờ sẵn!" Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh dứt khoát. "Lã Đường sẽ nghĩ ta chỉ đi đường lớn, đường quen thuộc. Hắn sẽ dồn binh lực ở đó để chờ ta. Nhưng ta sẽ đánh vào nơi hắn không ngờ nhất, nơi hắn nghĩ ta không bao giờ đặt chân tới!"

Quyết định cuối cùng được đưa ra. Đây là một kế sách táo bạo, đòi hỏi sự dũng cảm và tinh thần kỷ luật cao. Trường Yên quyết định chia quân thành hai cánh:

Cánh quân chính, với binh lực hùng hậu và lương thảo đầy đủ, sẽ đi theo đường vòng qua Tam Giang, một con đường lớn hơn, rõ ràng hơn. Cánh quân này do Nguyễn Bặc và Đinh Điền chỉ huy, có nhiệm vụ nghi binh, thu hút sự chú ý của Lã Đường, khiến hắn nghĩ rằng đây là mũi tấn công chính.

Cánh tinh nhuệ, chỉ vỏn vẹn 300 người, những chiến binh thiện chiến và can trường nhất, do Đinh Bộ Lĩnh thân chinh dẫn đầu. Cánh quân này sẽ bí mật đi đường Hắc Thủy, xuyên qua rừng ngập mặn hiểm trở, tiến thẳng vào sau lưng Tế Giang, bất ngờ đánh úp sào huyệt của Lã Đường. Tô Ẩn, dù vết thương ở tay chưa lành hẳn, vẫn kiên quyết xin theo.

Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mờ nhạt, cả hai cánh quân rời doanh trại trong không khí căng thẳng nhưng đầy quyết tâm. Không kèn trống, không hô hào. Chiến dịch Tế Giang, với lộ trình hiểm nguy và đầy rủi ro, đã bắt đầu trong sự yên lặng và hiểm nguy. Mọi người đều biết, đây sẽ là một trận chiến sinh tử, quyết định số phận của Lã Đường và cả con đường thống nhất Đại Việt của Trường Yên.