Bức thư bí mật từ Kiều Công Hãn đã làm rạn nứt Liên Minh Giáp Bắc, nhưng nguy cơ vẫn còn đó. Phạm Bạch Hổ, kẻ hùng mạnh nhất trong liên minh, không phải là tay vừa. Hắn hiểu rằng, để Trường Yên không thể tiến thêm, phải dùng sức mạnh để uy hiếp, chứ không thể chỉ dựa vào lời nói suông.
Thế nên, không lâu sau, Phạm Bạch Hổ dẫn đạo quân tinh nhuệ từ Đằng Châu, vượt Giang hùng dũng. Quân của hắn không đi thẳng về Lũy Đỗ Giang, mà tiến đến và đóng binh tại trại Đông Thành, một cứ điểm gần sát biên giới của Trường Yên. Trại quân của Phạm Bạch Hổ phô trương thanh thế với số lượng binh lính đông đảo, khí thế hừng hực.
Tuy nhiên, Phạm Bạch Hổ không nóng vội tấn công ngay lập tức. Hắn hiểu rằng Đinh Bộ Lĩnh không dễ đối phó. Mục đích của hắn không phải là đánh chiếm Đỗ Giang bằng vũ lực ngay lập tức, mà là để phô trương lực lượng, gây áp lực tâm lý. Hắn cho quân lính cắm cờ phủ đầy các quả đồi xung quanh trại Đông Thành, khiến cả một vùng rộng lớn như bị bao phủ bởi cờ của Đằng Châu. Đồng thời, hắn cho người thả tin giả khắp các làng mạc lân cận, rằng: "Mười ngày nữa sẽ chiếm lại Đỗ Giang!"
Chiêu này của Phạm Bạch Hổ đã đánh trúng vào nỗi lo sợ của dân chúng Đỗ Giang. Họ vừa mới được giải phóng, niềm tin vào Trường Yên còn non trẻ. Nay lại thấy quân Đằng Châu hùng mạnh kéo đến, cờ hiệu rợp trời, tin đồn lại lan nhanh, khiến dân vùng Đỗ Giang hoang mang tột độ. Họ bắt đầu lo lắng: "Chẳng lẽ Trường Yên lại rút lui như trước? Chúng ta lại rơi vào tay giặc sao?" Tiếng xì xào, bàn tán, và cả những giọt nước mắt lo sợ lại bắt đầu xuất hiện.
Tin tức về sự hoang mang của dân Đỗ Giang nhanh chóng được Lữ Kính nắm bắt. Ông hiểu rằng, đây không phải là lúc dùng binh đao. Đây là cuộc chiến của lòng người. "Chủ công," Lữ Kính nói với Đinh Bộ Lĩnh, "Phạm Bạch Hổ không đánh vào thành, mà đánh vào lòng dân. Nếu chúng ta không củng cố niềm tin của họ, thì mọi cố gắng sẽ đổ sông đổ biển."
Đinh Bộ Lĩnh không hề do dự. Anh hiểu sâu sắc tầm quan trọng của lòng dân. Anh quyết định thân chinh đến Đỗ Giang, không phải để điều binh khiển tướng, mà để củng cố tinh thần bá tánh. Vào một đêm tối trời, Đinh Bộ Lĩnh thân chinh đến Đỗ Giang. Anh không triệu tập binh lính, mà lại cùng Lữ Kính và Tô Ẩn đi sâu vào các làng mạc. Anh lệnh cho dân chúng tổ chức "Đêm Dân Lửa". Toàn bộ dân làng được huy động, mỗi nhà một ngọn đèn, một bó đuốc. Họ cùng nhau đốt đèn đồng khắp thành, không khí rực sáng như ban ngày, xua đi bóng tối của sự sợ hãi.
Tại quảng trường lớn của thành Đỗ Giang, nơi tấm bia "Không vua mà có luật – không giặc mà có quân" sừng sững, Đinh Bộ Lĩnh đứng lên, không khoác giáp trụ mà chỉ mặc áo vải giản dị. Dưới ánh sáng lung linh của hàng vạn ngọn đèn đồng, anh nhìn vào hàng ngàn khuôn mặt đang ngước nhìn mình. Giọng anh vang vọng, chân thành và ấm áp, không chút hùng biện hoa mỹ:
“Hỡi bà con Đỗ Giang! Ta biết, trong lòng bà con còn mang nỗi sợ. Sợ chiến tranh, sợ đói khổ, sợ lại bị áp bức. Phạm Bạch Hổ kéo quân đến, phô trương thanh thế, gieo rắc tin đồn, muốn làm lung lay lòng bà con. Nhưng hãy nhớ lời ta! Ta đã thề: 'Không tranh vương – nhưng kẻ nào làm loạn dân, sẽ không được tồn tại.' Lời thề ấy ta sẽ giữ đến cùng! Kẻ giữ đất không cần nhiều người, chỉ cần lòng dân không bỏ! Nếu lòng dân còn vững, nếu bà con còn tin tưởng vào Trung Nghĩa Hành Đạo Quân, thì dù bao nhiêu quân giặc kéo đến, chúng cũng sẽ không thể làm gì được! Bà con hãy nhìn những ngọn đèn này! Mỗi ngọn đèn là một trái tim, là một niềm tin. Khi tất cả chúng ta cùng thắp sáng, thì không bóng tối nào có thể che phủ được!”
Lời nói giản dị của Đinh Bộ Lĩnh đã chạm đến tận cùng trái tim của dân chúng Đỗ Giang. Nó không phải là một lời hứa chiến thắng, mà là một lời khẳng định về lòng tin, về sự gắn kết. Hàng ngàn người dân lặng đi một lúc, rồi tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, càng lúc càng lớn, hòa cùng những tiếng reo hò "Trung Nghĩa! Trung Nghĩa!" vang dội khắp thành. Họ không chỉ vỗ tay, mà còn cùng nhau đồng lòng đốt hiệu lửa khắp vùng, từ các đỉnh đồi, từ các nóc nhà, hàng vạn ngọn lửa nhỏ bỗng bùng lên, lan rộng khắp Đỗ Giang, như một tấm thảm lửa khổng lồ trải dài trong đêm.
Từ trại Đông Thành, Phạm Bạch Hổ đang ngồi trong lều, tự tin về kế sách của mình. Bỗng nhiên, từ xa, hắn thấy hàng vạn đốm lửa bùng lên khắp vùng Đỗ Giang, sáng rực cả một vùng trời đêm. Hắn dụi mắt, không tin vào những gì mình thấy. Đó không phải là lửa của một trận chiến, mà là lửa của sự đồng lòng, của ý chí. Phạm Bạch Hổ là kẻ lão luyện, hắn hiểu ngay. Đó là dấu hiệu của sự kiên định, của niềm tin không thể phá vỡ bằng uy hiếp. Hắn biết, nếu dân chúng đã đồng lòng đến thế, thì việc đánh chiếm bằng vũ lực sẽ phải trả một cái giá quá đắt. Hắn không muốn một trận chiến mà không chắc thắng, lại còn có nguy cơ sa lầy. "Rút quân!" Phạm Bạch Hổ gầm lên, dù trong lòng vẫn còn ấm ức. Hắn quyết định tạm lui quân, tránh đánh trực diện vào một Đỗ Giang đang rực cháy niềm tin. Hắn biết, nếu muốn thắng Trường Yên, phải đánh vào chính nghĩa của họ, chứ không phải chỉ bằng binh đao.
Đêm Dân Lửa không chỉ đẩy lùi Phạm Bạch Hổ, mà còn là một minh chứng hùng hồn cho sức mạnh của lòng dân. Nó một lần nữa khẳng định rằng, trong cuộc chiến này, ai giành được lòng người, người đó sẽ giành được thiên hạ.