CHƯƠNG 42 – TAM VƯƠNG PHONG HỘI

Chiến thắng Đỗ Giang và đặc biệt là chính sách "Chiếu Tự Trị" của Đinh Bộ Lĩnh đã khiến toàn bộ cục diện Đại Việt phải nhìn lại Trường Yên. Không chỉ là một thế lực quân sự mạnh mẽ, Trung Nghĩa Hành Đạo Quân còn cho thấy một đường lối cai trị hoàn toàn khác biệt, gây chấn động đến nền tảng thống trị cũ. Tin tức về việc dân chúng Đỗ Giang tự bầu người đứng đầu, và tấm bia "Không vua mà có luật – không giặc mà có quân" đã lan truyền nhanh chóng, gieo rắc sự hoang mang trong lòng các sứ quân khác, đặc biệt là những kẻ láng giềng.

Tại Siêu Loại, vùng đất của Lý Khuê, một cuộc tụ họp bí mật đang diễn ra. Ba sứ quân lớn ở phía Bắc, đều là những kẻ từng bị ảnh hưởng hoặc lo sợ trước sự bành trướng của Trường Yên, đã cùng nhau tề tựu. Đó là Nguyễn Khoan từ Tam Đái, kẻ vừa mất đất vào tay Đinh Bộ Lĩnh; Kiều Công Hãn từ Phong Châu, kẻ suýt nữa bị dân nổi dậy và kho lương bị đốt; và Phạm Bạch Hổ từ Đằng Châu, một sứ quân hùng mạnh nhưng cũng bắt đầu cảm thấy bị đe dọa. Lý Khuê, với bản tính đa nghi và cơ hội, không tham gia trực tiếp vào cuộc họp nhưng đã cho phép họ dùng đất của hắn làm nơi hội đàm.

Không khí trong căn phòng kín mít tại một sơn trang bí mật của Siêu Loại đặc quánh sự lo lắng và ngờ vực. Ba sứ quân ngồi đối diện nhau, ánh mắt đầy toan tính. Phạm Bạch Hổ, với vóc dáng vạm vỡ và giọng nói sang sảng, là người phá vỡ sự im lặng. Hắn đập tay xuống bàn, ánh mắt sắc lẹm nhìn hai người còn lại. "Chư vị huynh đệ! Chúng ta không thể ngồi yên nhìn Đinh Bộ Lĩnh hoành hành được nữa!" Hắn nói thẳng thừng, không che giấu sự lo sợ. "Nếu để hắn đi đến sông Hồng, thì từ nam chí bắc đều dưới chân nó! Hắn đã chiếm Tam Đái, nuốt gọn Đỗ Giang, bây giờ lại còn bày ra cái trò 'dân tự trị', khiến lòng dân chúng ta dao động. Nếu không chặn đứng, chẳng mấy chốc cờ Trung Nghĩa sẽ phấp phới khắp nơi!"

Nguyễn Khoan, kẻ vừa nếm mùi thất bại thảm hại, gương mặt hắn còn hằn rõ vẻ căm phẫn và ê chề. Hắn gật đầu lia lịa, giọng đầy chua chát: "Bạch Hổ huynh nói đúng! Hắn không chỉ cướp đất, hắn còn cướp cả lòng dân. Cái tên 'Trung Nghĩa' của hắn đã đánh lừa được quá nhiều người. Giờ đây, hắn đã chiếm được hai châu lớn, lại còn bày ra cái trò 'Chiếu Tự Trị' mê hoặc lòng người. Dân chúng ta đã bắt đầu xì xào, so sánh. Giờ chưa ai dám xưng đế – nhưng kẻ nào thu phục ba châu, kẻ đó thành trời mới! Nếu để hắn thâu tóm thêm một châu nữa, e rằng thiên hạ sẽ chỉ biết đến Đinh Bộ Lĩnh!"

Kiều Công Hãn, vẻ mặt hắn vẫn lộ rõ sự do dự và lo lắng. Hắn vốn thận trọng, không muốn đổ máu vô ích. "Nhưng... Trường Yên đang như rồng lên. Chúng ta hợp lại, liệu có đủ sức cản được chúng? Vạn nhất binh thua, công danh tổ tông tổn hại thì biết ăn nói sao với tiền nhân?" Hắn lo sợ, không muốn lặp lại sai lầm của Đỗ Cảnh Thạc.

Phạm Bạch Hổ nhếch mép cười khẩy: "Công Hãn huynh đệ! Nếu bây giờ không ra tay, thì chỉ sợ đến lúc đó, không chỉ công danh tổ tông bị tổn hại, mà ngay cả Phong Châu của huynh đệ cũng sẽ khó giữ được yên ổn. Đinh Bộ Lĩnh không giống những kẻ khác. Hắn không tranh giành vương vị, nhưng lại muốn 'sửa đổi luật trời'. Đó mới là mối họa lớn nhất!"

Cuộc tranh luận diễn ra gay gắt, nhưng cuối cùng, nỗi sợ hãi chung trước sự bành trướng của Trường Yên đã chiến thắng mọi sự nghi ngờ. Cả ba sứ quân, dù trong lòng vẫn còn những tính toán riêng, đã thống nhất thành lập Liên Minh Giáp Bắc. Họ thề sẽ cùng nhau chống lại Trường Yên. Liên minh này không chỉ là một lời hứa miệng, mà còn có những thỏa thuận rõ ràng: họ sẽ chia vùng phòng thủ theo địa giới tự nhiên, cùng nhau củng cố quân lực và sẵn sàng chi viện cho nhau khi một bên bị tấn công. Mục tiêu duy nhất: không cho Trường Yên vượt khỏi Đỗ Giang, không cho chúng đặt chân lên những vùng đất trọng yếu khác ở phía Bắc.

Ngay sau buổi hội đàm, Liên Minh Giáp Bắc đã thể hiện sự cứng rắn của mình. Một bức thư chung, mang triều ấn của cả ba sứ quân, được gửi thẳng đến Trường Yên. Bức thư không hề có lời lẽ khách sáo hay uyển chuyển, mà là một lời cảnh báo thẳng thừng:

“Hỡi Đinh Bộ Lĩnh và Trung Nghĩa Hành Đạo Quân! Chiến công của các ngươi tại Đỗ Giang đã vang dội. Nhưng chớ vội kiêu ngạo! Nay, chúng ta – các sứ quân phía Bắc – đã thành lập Liên Minh Giáp Bắc, cùng thề sống chết giữ vững lãnh địa. Nếu các ngươi tiến thêm một bước khỏi Đỗ Giang, bất luận là đường thủy hay đường bộ, cả ba châu chúng ta sẽ coi đó là hành động xâm lược! Đừng trách chúng ta không báo trước!”

Bức thư này không chỉ là lời thách thức, mà còn là một "bức tường" mới mà Trường Yên phải đối mặt. Cuộc chiến không còn là đối đầu với từng sứ quân lẻ tẻ, mà là đối đầu với một liên minh được hình thành từ sự sợ hãi và tính toán. Trường Yên sẽ phải chứng minh, liệu sức mạnh của chính nghĩa và lòng dân có thể vượt qua được bức tường thép của liên minh quân sự này hay không.