CHƯƠNG 39 – THƯỢNG SÁCH BÀI BÌNH

Đêm Trường Sông Máu là một vết sẹo hằn sâu trong ký ức Trường Yên. Sau hai trận thất bại liên tiếp trước Lũy Đỗ Giang và vũ khí mới của Đỗ Cảnh Thạc, nội bộ quân đội không tránh khỏi sự hoang mang. Tinh thần binh sĩ suy giảm rõ rệt. Những câu hỏi hoài nghi bắt đầu dấy lên.

Trong một buổi họp quân sự, không khí nặng nề bao trùm. Một số tướng lĩnh, với vẻ mặt lo lắng, đã đề xuất một phương án an toàn hơn: rút quân về Tam Đái. "Thưa Chủ công, Quân sư," một tướng nói, giọng anh ta mang vẻ thất vọng, "Lũy Đỗ quá kiên cố, lại có hỏa khí lạ. Quân ta đã tổn thất nặng nề. Chi bằng ta tạm lui về Tam Đái, củng cố phòng thủ, chờ đợi thời cơ khác?" Một số tướng khác cũng gật gù tán thành, khuôn mặt họ lộ rõ vẻ mệt mỏi và chán nản.

Đinh Bộ Lĩnh ngồi lặng, ánh mắt anh nhìn Lữ Kính. Anh biết, Quân sư vẫn còn những tính toán khác. Lữ Kính, với vẻ mặt trầm tĩnh thường lệ, không hề nao núng trước những lời đề xuất rút lui. Ông nhìn thẳng vào các tướng lĩnh đang hoang mang. "Chư vị," Lữ Kính nói, giọng ông không lớn, nhưng đủ để dập tắt mọi tiếng xì xào, "Rút lui bây giờ là vứt hết máu người của Nguyễn Tĩnh và hơn năm trăm huynh đệ đã ngã xuống! Là chấp nhận thất bại trước một lũy thành! Là trao toàn bộ con đường xuống phía nam cho Đỗ Cảnh Thạc!"

Ông dừng lại, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người. "Chư vị nghĩ Đỗ Cảnh Thạc sẽ để yên cho ta khi chúng ta rút về sao? Hắn sẽ thừa thắng xông lên, truy kích đến cùng! Lũy Đỗ này không chỉ là thành, mà là nút thắt. Muốn thắng Đỗ – phải khiến hắn tự mở cửa!"

Lời nói của Lữ Kính như một luồng điện xẹt qua, khiến mọi người giật mình. "Mở cửa? Làm sao có thể?" Lữ Kính không trả lời trực tiếp. Ông tiến đến bản đồ, chỉ vào Lũy Đỗ Giang. Ông đã vạch ra một thượng sách bài bình – một kế sách ẩn mình, dụ địch vào thế chủ quan, khiến chúng tự hủy diệt mình từ bên trong.

"Ta sẽ không công thành trực diện nữa," Lữ Kính nói. "Chúng ta sẽ giả vờ rút quân – không phải là rút lui thật sự, mà là rút lui có tính toán. Ta sẽ cho quân sĩ rời xa lũy thêm vài dặm, đóng trại tạm bợ hơn, thậm chí bỏ lại một số lương thảo ít ỏi như thể đang hoảng loạn tháo chạy. Động thái này sẽ khiến Đỗ Cảnh Thạc chủ quan, nghĩ rằng chúng ta đã bị đánh bại, buộc phải rút lui hoàn toàn. Hắn sẽ nghiễm nhiên cho rằng mình đã thắng lớn, và khi đó, hắn sẽ lệnh cho quân mở đồn, cho binh lính lơ là cảnh giác, có thể còn cho phép họ rời lũy để thu gom chiến lợi phẩm."

Tô Ẩn, dù vết thương ở tay còn đau nhức, vẫn tập trung cao độ. Anh nhận ra ý đồ sâu xa của Quân sư. Lữ Kính tiếp lời: "Và trong khi chúng ta giả vờ rút quân, một đội thám báo tinh nhuệ nhất, tinh thông địa hình và khả năng cải trang, sẽ bí mật gửi vào bên trong thành Đỗ Giang. Nhiệm vụ của họ là tiếp xúc với dân bị ép lao dịch, những người đang bị Đỗ Cảnh Thạc bóc lột, giam cầm để xây dựng và sửa chữa lũy. Hãy khơi gợi lòng căm phẫn của họ, cho họ thấy hy vọng từ Trung Nghĩa Quân, và chuẩn bị cho một cuộc nổi dậy từ nội bộ khi có hiệu lệnh."

Đây là một kế sách mạo hiểm, đánh vào yếu tố con người và tâm lý. Nếu thành công, nó sẽ tránh được cuộc đổ máu trực diện vào pháo đài kiên cố. Nếu thất bại, quân Trường Yên có thể bị mắc kẹt giữa đường và bị tiêu diệt.

Trong những ngày sau đó, quân Trường Yên thực hiện theo đúng kế hoạch của Lữ Kính. Họ dời trại xa hơn, không còn công thành. Đỗ Cảnh Thạc, thấy quân Trường Yên lùi xa, quả nhiên sinh lòng chủ quan. Hắn tin rằng đã đánh bại được Đinh Bộ Lĩnh, và ra lệnh cho binh lính nới lỏng canh gác, thậm chí cho phép một số đội quân nhỏ ra ngoài càn quét, cướp bóc dân lành, thể hiện sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

Đồng thời, những thám báo tinh nhuệ nhất của Trường Yên đã len lỏi vào được bên trong Lũy Đỗ Giang. Họ bí mật tiếp xúc với những người dân lao dịch đang bị bóc lột nặng nề. Cuộc sống khổ cực, bị ép buộc làm việc không ngừng nghỉ, khiến những người dân này nuôi mối căm hờn sâu sắc với Đỗ Cảnh Thạc. Khi biết đến danh nghĩa "Trung Nghĩa" của Đinh Bộ Lĩnh và những hành động vì dân của Trường Yên, họ đã nhìn thấy một tia hy vọng.

Một đêm nọ, một thám báo bí mật trở về trại. Hắn báo cáo với Lữ Kính và Đinh Bộ Lĩnh, ánh mắt rạng rỡ: "Bẩm Chủ công, Quân sư! Tiểu nhân đã thành công! Trong thành Đỗ Giang có một nhóm dân nghèo, bị ép lao dịch, sẵn sàng nổi lên nếu có hiệu lệnh! Họ đã cam kết sẽ phá hoại kho lương, mở cổng thành từ bên trong khi chúng ta tấn công!"

Tin tức này là một luồng sinh khí mới thổi vào Trường Yên. Lữ Kính nhìn Đinh Bộ Lĩnh, khóe môi ông khẽ nở nụ cười chiến thắng. Ông biết, "Thượng Sách Bài Bình" của mình đã thành công bước đầu.

Đêm đó, trong lều chỉ huy, Lữ Kính mở cuốn nhật ký chiến dịch của mình. Ông cầm bút, cẩn trọng viết vào đó một câu:

“Giang không thể phá từ ngoài – phải khiến nước trào trong.”

Câu nói ấy không chỉ tóm tắt kế sách của ông, mà còn là một triết lý sâu sắc về chiến tranh và lòng người. Con sông, hay lũy thành, dù kiên cố đến đâu, cũng có thể bị phá vỡ nếu như "nước" – ý chí, sự phản kháng của lòng dân – dâng trào từ bên trong. Chiến dịch quyết định để đánh chiếm Lũy Đỗ Giang đã đến lúc khởi động.