CHƯƠNG 35 – CỐC UYỂN GIẢ DANH

Quyết định giữ gốc Trường Yên và đặt Tam Đái làm tiền tuyến đã củng cố lòng tin nội bộ, nhưng cũng không ngừng phát sinh những thử thách mới. Giữa lúc Trung Nghĩa Hành Đạo Quân đang nỗ lực xây dựng lại lòng dân, một tin tức đáng lo ngại từ vùng núi Cốc Uyển đã đến tai Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính.

Tại vùng núi Cốc Uyển, giáp ranh giữa Trường Yên và Đỗ Động Giang, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người lạ mặt. Chúng không phải quân lính của sứ quân nào rõ ràng, nhưng lại treo cờ Trường Yên, mặc trang phục na ná binh sĩ nghĩa quân. Điều đáng nói là chúng ngang nhiên đi khắp các làng mạc, tự xưng là "quân Trung Nghĩa", rồi trắng trợn thu thuế dân nặng nề, cướp bóc lương thực, thậm chí còn hãm hiếp phụ nữ. Hành động tàn bạo của chúng đã làm loạn danh nghĩa "Trung Nghĩa Hành Đạo Quân" trong mắt dân chúng.

Tin tức nhanh chóng lan về Trường Yên. Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính vừa nghe đã thấy bất an. "Quân ta không bao giờ làm những chuyện trái với đạo nghĩa đó!" Đinh Bộ Lĩnh gằn giọng, khuôn mặt anh tối sầm lại. "Phải chăng có kẻ đang cố tình bôi nhọ chúng ta?"

Lữ Kính lập tức cử một đội thẩm tra tinh nhuệ, do Tô Ẩn dẫn đầu, bí mật đến Cốc Uyển để điều tra. Sau vài ngày đêm thâm nhập, tìm hiểu kỹ lưỡng từ dân chúng địa phương, Tô Ẩn đã có câu trả lời. Anh trở về, vẻ mặt nghiêm trọng. "Bẩm Chủ công, Quân sư, đám người đó không phải quân ta. Chúng là tàn binh của Giả Tâm giả danh nghĩa quân để bôi xấu uy tín của chúng ta!"

Tô Ẩn kể lại: "Chúng vốn là những kẻ bại trận từ các mặt trận phía Bắc, chạy trốn vào vùng rừng núi Cốc Uyển. Chúng biết danh tiếng của Trung Nghĩa Quân đang lên, nên đã mượn danh nghĩa chúng ta để dễ bề cướp bóc, thu phục dân chúng, làm tiền cho Giả Tâm. Dân chúng vùng Cốc Uyển, vốn chưa hiểu rõ ta, nay thấy cờ Trung Nghĩa mà lại bị bóc lột, liền mất lòng tin nghiêm trọng. Họ bắt đầu xì xào: 'Nghĩa quân cũng ăn cướp! Quân nào cũng như quân nào!'"

Tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều so với suy nghĩ ban đầu. Cuộc chiến giành lòng dân không chỉ là xây dựng, mà còn là bảo vệ danh tiếng khỏi những âm mưu bẩn thỉu. Nếu không giải quyết dứt điểm, danh nghĩa "Trung Nghĩa" mà Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính đã dày công xây dựng sẽ sụp đổ.

Đinh Bộ Lĩnh họp gấp các tướng lĩnh. Khác với mọi lần, khuôn mặt anh lạnh như băng, ánh mắt anh tóe lửa giận. Anh không nói nhiều, chỉ ra một lệnh đặc biệt: "Điều động một đội quân tinh nhuệ, bao vây toàn bộ vùng Cốc Uyển. Bằng mọi giá, phải chém toàn bộ nhóm giả mạo đó, không để một tên nào sống sót! Phải làm cho chúng biến mất khỏi mặt đất này, để không còn kẻ nào dám mượn danh nghĩa Trung Nghĩa để làm điều phi nghĩa!"

Cùng với mệnh lệnh trừng phạt tàn độc, Đinh Bộ Lĩnh còn ra một quyết định nhân văn nhưng không kém phần cương quyết. "Sau khi diệt trừ bọn chúng, lập tức bồi thường toàn bộ lúa, muối cho dân bị hại, gấp đôi số lượng mà chúng đã cướp bóc! Đền bù mọi tổn thất, an ủi những gia đình bị hãm hại. Ta muốn dân chúng Cốc Uyển phải thấy rõ: ai là người bảo vệ họ, ai là kẻ lừa dối!"

Kèm theo mệnh lệnh, một chiếu chỉ đặc biệt được ban hành, được khắc lên gỗ và đọc to tại tất cả các làng mạc vùng Cốc Uyển, cũng như truyền bá rộng rãi đến các châu lân cận:

“Kẻ mượn nghĩa để làm phi nghĩa – tội còn nặng hơn nghịch địch.”

Đây không chỉ là lời tuyên bố, mà là một lời thề sắt đá của Trường Yên. Nó nhấn mạnh sự khác biệt giữa Trung Nghĩa Quân và những kẻ khác: họ không chỉ chiến đấu chống lại kẻ thù, mà còn chống lại cả sự giả dối, sự bôi nhọ đạo nghĩa. Tội mượn danh nghĩa để làm điều ác, theo Đinh Bộ Lĩnh, còn nặng hơn cả tội làm kẻ thù, vì nó phá hoại niềm tin, phá hoại cái gốc rễ của chính nghĩa.

Sau khi đạo quân Trường Yên tiêu diệt toàn bộ nhóm giả mạo và tiến hành bồi thường, giúp đỡ dân chúng Cốc Uyển, không khí oán thán đã tan biến. Dân làng, từ những người từng hoài nghi, nay đã hoàn toàn tin tưởng vào Trung Nghĩa Quân. Họ không chỉ nhận được sự đền bù, mà còn cảm nhận được sự công bằng và đạo nghĩa thực sự.

Để ghi nhớ sự kiện này và tỏ lòng biết ơn, dân vùng Cốc Uyển đã tự nguyện cùng nhau khắc một tấm bảng gỗ lớn, đặt ngay giữa làng, với những dòng chữ giản dị nhưng đầy ý nghĩa:

“Quân này có đạo, không như quân khác.”

Lời khẳng định ấy tuy đơn giản nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn. Nó chính là minh chứng sống động nhất cho chiến lược "lòng dân" của Lữ Kính và sự cương trực của Đinh Bộ Lĩnh. Nó cho thấy, dù chiến trường có khốc liệt đến đâu, thì cuộc chiến giành lấy niềm tin và trái tim của bá tánh mới là trận chiến quyết định nhất. Và trong trận chiến đó, Trường Yên đã giành được một chiến thắng vang dội.