Lời thề của Đinh Bộ Lĩnh tại Hoa Lư, cùng với chiến thắng Mộc Cương và Thủy Hỏa Giáng Châu, đã thổi bùng ngọn lửa phản công của Trường Yên. Nỗi đau Tam Đái vẫn còn đó, nhưng không còn là nỗi uất hận, mà là động lực thúc đẩy. Đã đến lúc phải đòi lại những gì đã mất, chứng minh lời thề "đất rơi rồi lấy lại" không phải là lời nói suông.
Sau khi củng cố vững chắc Mộc Cương và Văn Châu, Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính đã thống nhất mục tiêu tiếp theo: đánh chiếm lại Tam Đái, vùng đất chiến lược đã rơi vào tay liên quân Tế Giang – Đỗ Động Giang. Tam Đái, sau khi được Lã Đường và Đỗ Cảnh Thạc gia cố, trở thành một lũy thành kiên cố, án ngữ cửa ngõ phía Tây Nam. Thành trì này được xây dựng dựa trên địa thế tự nhiên hiểm trở, chia làm ba tuyến phòng thủ chính: đồi, nước, và đá. Tuyến đồi là các vọng gác và công sự trên cao; tuyến nước là các hào sâu, sông ngòi tự nhiên bao bọc; còn tuyến đá là những bức tường thành kiên cố, vững chãi như núi. Việc công phá Tam Đái từ chính diện là điều gần như không thể.
Đinh Bộ Lĩnh triệu tập các tướng lĩnh. "Tam Đái kiên cố. Chúng ta cần một kế sách đặc biệt."
Lữ Kính, với nụ cười bí hiểm, đã chuẩn bị sẵn. Ông đã dành nhiều ngày đêm nghiên cứu địa hình, phân tích tình hình địch và các thông tin thu thập được từ dân địa phương. Ông quyết định dùng kế “Tam Kỳ Đạo Giả” – ba con đường bất ngờ, ba mũi nhọn giả nhằm đánh lừa và chọc thủng thành lũy mà không cần đổ quá nhiều máu.
Tuyến 1: Nghi binh công lũy. Dưới sự chỉ huy của Nguyễn Bặc, một đạo quân Trường Yên hùng hậu bất ngờ xuất hiện trước cổng chính Tam Đái, dàn trận, giương cờ trống rầm rộ, tạo ra một trận nghi binh công lũy hoành tráng. Họ giả vờ công thành dữ dội, liên tục công phá cổng và tường thành, gây ra tiếng động lớn, thu hút toàn bộ sự chú ý và binh lực phòng thủ của địch về phía chính diện. Lã Đường và Đỗ Cảnh Thạc, vốn nghĩ Trường Yên sẽ tấn công trực diện, lập tức dồn mọi binh lính tinh nhuệ nhất để cố thủ.
Tuyến 2: Nội ứng qua kho lương. Trong lúc địch đang hỗn loạn ở tuyến đầu, một đội đặc nhiệm tinh nhuệ của Trường Yên, do Tô Ẩn dẫn đầu, đã bí mật len lỏi đến phía Tây thành. Nhờ thông tin từ thư sinh họ Tăng trước đó, họ biết rõ vị trí của một kho lương bị bỏ hoang nhưng vẫn nằm bên trong phòng tuyến, cách không xa một cổng phụ được canh gác lỏng lẻo hơn. Bằng cách dùng kế "đánh rắn động cỏ", Tô Ẩn cho quân đột nhập vào kho lương, châm lửa đốt một phần nhỏ, gây ra sự hoảng loạn nhẹ. Một số lính gác của địch hoảng hốt chạy đến dập lửa, để lộ sơ hở. Ngay lập tức, quân Trường Yên từ bên ngoài đã dùng thang dây, lợi dụng địa hình rừng cây che phủ, bí mật trèo tường đột nhập vào thành qua cổng phụ, phối hợp với nội ứng từ kho lương để khống chế khu vực này.
Tuyến 3: Đạo ngầm qua giếng cạn. Đây là mũi tấn công bí mật và hiểm hóc nhất. Dưới sự chỉ dẫn của một lão dân địa phương từng làm công trong thành, một nhóm nhỏ tinh nhuệ nhất, do chính Đinh Bộ Lĩnh dẫn đầu, đã lợi dụng đêm tối để tìm đến một giếng cạn nằm bên ngoài thành, cách không xa một con sông nhỏ. Giếng này được nối với một đường cống ngầm thoát nước đã cũ và ít được chú ý. Đường cống này, qua nhiều năm, đã bị bùn đất lấp một phần, và gần như không ai biết nó dẫn thẳng vào một khu vườn hoang bên trong lũy. Đinh Bộ Lĩnh cùng đội quân tinh nhuệ nhất, mang theo những dụng cụ đào bới đơn giản, bí mật khai thông đường cống ngầm, rồi lặng lẽ luồn qua đó, đột nhập vào trung tâm thành.
Đêm đó, không khí ở Tam Đái căng như dây đàn. Tiếng hò reo, tiếng vũ khí va chạm vang dội từ cổng chính, nhưng bên trong thành, sự hỗn loạn lại bắt đầu từ những nơi không ngờ. Lửa bốc lên từ kho lương, tiếng la hét báo động, và rồi một nhóm nhỏ quân Trường Yên bất ngờ xuất hiện từ dưới lòng đất, từ đường giếng cạn.
Khi quân địch còn đang loay hoay đối phó với ba mũi tấn công bất ngờ, nửa đêm, một cảnh tượng không thể tin nổi đã xảy ra. Lá cờ "Trung Nghĩa" màu đỏ rực rỡ đột ngột được dựng lên giữa thành Tam Đái, phấp phới hiên ngang trên đỉnh tháp canh cao nhất. Đó là tín hiệu chiến thắng. Toàn bộ thành Tam Đái bị thất thủ trong sự ngỡ ngàng của quân địch mà không tổn binh nhiều về phía Trường Yên. Liên quân Tế Giang – Đỗ Động Giang, vốn tự tin vào sự kiên cố của thành lũy, hoàn toàn bị bất ngờ trước kế sách "Tam Kỳ Đạo Giả" của Lữ Kính. Họ tháo chạy tán loạn, bỏ lại Tam Đái trong tay Trường Yên.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh ló rạng, phơi bày cảnh tượng tan hoang của thành Tam Đái vừa bị chiếm lại, Lữ Kính đích thân đến cổng thành. Ông cho dựng một tấm bảng gỗ lớn ngay trước cổng, và tự tay khắc lên đó những dòng chữ sâu sắc, như một lời nhắc nhở cho kẻ thất bại và cả chính Trường Yên:
“Thành vững mà mất, do người giữ không vững lòng.”
Lời tuyên bố này không chỉ nói về sự sụp đổ của thành lũy vật chất, mà còn là sự suy yếu về lòng người, về ý chí chiến đấu của kẻ thù. Tam Đái không mất vì thành yếu, mà vì lòng người giữ thành không vững, vì sự chủ quan và sự tham lam đã khiến họ mất đi sự cảnh giác. Chiến thắng Tam Đái không chỉ là sự phục thù, mà còn là một đòn giáng mạnh vào uy danh của Lã Đường và Đỗ Cảnh Thạc, khẳng định lại vị thế của Trường Yên trên bản đồ Đại Việt loạn lạc.