Quyết định hành quyết sứ giả của Kiều Công Hãn tại Đại La của Giả Tâm là lời cảnh cáo đanh thép, nhưng cũng chính là động thái đẩy các sứ quân trung lập gần hơn với Trường Yên. Trong bối cảnh căng thẳng ấy, một phát hiện bất ngờ đã mở ra một hướng đi hoàn toàn mới cho Trung Nghĩa Hành Đạo Quân, một bí mật được cất giấu sâu trong lòng núi.
Giữa một đêm khuya tĩnh mịch, khi sương đêm giăng mắc quanh các vách núi đá vôi Hoa Lư, Tô Ẩn, với thói quen suy tư và tìm tòi, lang thang một mình. Anh lạc vào một hang động nhỏ, vốn ít người lui tới. Ánh trăng hắt vào khe đá, phản chiếu lấp lánh trên một vũng nước ngầm đóng băng. Như có một linh cảm kỳ lạ, Tô Ẩn đưa tay chạm vào lớp băng lạnh lẽo. Dưới lớp băng, trong một ngăn đá tự nhiên, anh kinh ngạc phát hiện một vật thể lạ: một cuộn giấy da cũ kỹ, được bọc kín bằng sáp ong và khắc bằng mật tự tinh xảo.
Tim Tô Ẩn đập thình thịch. Anh nhận ra ngay đó là thư của cố sư phụ mình – vị đạo sĩ ẩn dật từng theo phò Ngô Quyền, người đã dạy anh thiên văn, địa lý và binh pháp. Nét chữ mật tự chỉ có anh và sư phụ mới hiểu được. Nhanh chóng trở về lều, Tô Ẩn cẩn trọng giải mã. Từng dòng chữ hiện ra, ghi lại một bí lộ đào thoát qua ba tầng núi đá hiểm trở của Hoa Lư, từ thung lũng bên trong ra đến tận phía ngoài, nơi có thể tránh được mọi sự truy đuổi. Đây là con đường mà cố sư phụ anh đã dày công khám phá và ghi lại trong thời loạn, phòng khi có biến.
Sáng hôm sau, Tô Ẩn mang bức mật thư đến trình Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính. Ánh mắt họ rạng rỡ khi đọc hiểu được nội dung. "Đây chính là một con đường sống! Một bí đạo để quân ta có thể thoát hiểm khi bị vây!" Tô Ẩn reo lên, nét mặt đầy hưng phấn.
Lữ Kính xem xét bản đồ mật lộ với sự hứng thú đặc biệt. Ông không chỉ nghĩ đến đường lui. "Bí đạo này..." Lữ Kính trầm ngâm. "Không chỉ là đường thoát hiểm. Nó có thể là một lộ phản công bí mật, đánh úp kẻ địch từ phía sau mà chúng không thể ngờ tới. Nếu ta lợi dụng nó để đưa quân vào hoặc ra, chúng ta có thể tạo ra những đòn hiểm hóc!"
Tuy nhiên, Tô Ẩn, người hiểu rõ hơn ai hết về sự mong manh của những hang động, lại có vẻ e ngại. "Quân sư, bí lộ này được hình thành tự nhiên, cấu trúc rất phức tạp. Nếu ta dùng để đưa quân số lớn, hoặc vận chuyển khí giới nặng nề, rất có thể sẽ làm sập động, phá hủy con đường duy nhất này. Hơn nữa, nếu địch phát hiện ra và chặn đứng, chúng ta sẽ mất cả đường tiến lẫn mất đường lui." Tô Ẩn lo lắng, vì con đường này mang ý nghĩa quá lớn với anh, là di sản từ sư phụ.
Đinh Bộ Lĩnh lặng lẽ lắng nghe. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, bước đến bên bản đồ, tay đặt lên vách núi Hoa Lư được vẽ trên đó. Ánh mắt anh kiên quyết hơn bao giờ hết. "Tô Ẩn nói đúng. Bí lộ này quý giá vô cùng, phải giữ gìn." Anh nhìn Tô Ẩn, rồi quay sang Lữ Kính. "Nhưng Lữ Quân sư cũng nói đúng. Kẻ có đường lui là kẻ yếu. Chúng ta không thể mãi nghĩ đến đường rút. Nếu ta chỉ chăm chăm giữ đường lui, nghĩa là ta chưa đủ dũng khí để tiến lên. Chúng ta sẽ giữ bí lộ này, xem nó là một lá bài cuối cùng. Nhưng ta thề, chúng ta sẽ không lùi bước!" Giọng Đinh Bộ Lĩnh vang dội, đầy quyết tâm. "Con đường này là của trời cho, để ta không còn sợ hãi. Nhưng ta sẽ không dựa vào nó để tìm đường thoát thân. Ta sẽ dùng nó để tiến lên, đến khi nào Đại Việt không còn kẻ bạo tàn!"
Quyết định của Đinh Bộ Lĩnh đã định hướng cho toàn bộ Trường Yên. Để củng cố tinh thần quân sĩ và lòng dân, Đinh Bộ Lĩnh cùng Lữ Kính quyết định tổ chức một sự kiện trọng đại.
Trường Yên tổ chức “Tế Giới Lập Nguyện” – một nghi lễ lớn nhất từ đầu cuộc chiến, quy tụ toàn bộ dân quân, binh sĩ, hào trưởng và dân chúng Trường Yên, cùng các vùng lân cận đã gia nhập liên minh. Nghi lễ diễn ra dưới chân ngọn núi Hoa Lư hùng vĩ, nơi có những dấu tích lịch sử của vua Hùng và Ngô Quyền. Hàng ngàn người tề tựu, đứng trang nghiêm, mắt hướng về đỉnh núi. Khói hương nghi ngút hòa vào màn sương sớm, tạo nên một không khí linh thiêng và hùng tráng.
Đinh Bộ Lĩnh, mặc bộ chiến bào giản dị, tay cầm gậy tre, bước lên đỉnh Hoa Lư. Gió thổi lồng lộng, lá cờ "Trung Nghĩa" phấp phới phía sau anh. Khuôn mặt anh đanh lại, ánh mắt rực lửa. Anh nhìn xuống biển người đang lặng lẽ chờ đợi, rồi cất tiếng, giọng anh vang vọng, xuyên qua núi rừng, len lỏi vào từng trái tim:
“Hỡi binh sĩ, hỡi đồng bào! Chúng ta đã chịu đựng đủ rồi! Máu đã đổ, đất đã mất, dân đã khổ. Nhưng chúng ta không đơn độc! Trời đất đang soi xét, tổ tiên đang dõi theo! Hôm nay, tại nơi đất thiêng này, ta xin thề với trời đất, với tổ tiên, với bá tánh muôn đời: Ngày nào đất còn bị giẫm, người còn bị ép, ngày đó Trung Nghĩa chưa lùi! Chúng ta sẽ không lùi bước! Chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để giành lại bình yên cho giang sơn! Trung Nghĩa Hành Đạo Quân sẽ không bao giờ khuất phục!”
Lời tuyên bố của Đinh Bộ Lĩnh như một tiếng sấm rền vang, truyền lửa vào hàng vạn trái tim. Tiếng hô vang "Không lùi! Không khuất phục!" vang vọng khắp núi rừng, xua tan mọi nỗi sợ hãi, mọi nghi ngờ. Từ khoảnh khắc đó, Trường Yên chính thức bước vào thời kỳ đại phản công. Bí thuật Hoa Lư không phải là đường lùi, mà là niềm tin, là ý chí bất khuất. Cuộc chiến không chỉ là giành đất, mà là giành lại từng tấc bình yên, giành lại từng hạt gạo, giành lại từng nụ cười trên khuôn mặt dân chúng. Đại Việt đang chờ đợi một triều đại mới, một kỷ nguyên mới, và Hoa Lư đã sẵn sàng cho một cuộc chiến không khoan nhượng.