CHƯƠNG 26 – PHỦ KHẨU THƯỢNG KỲ

Bài thơ Bóng Núi đã gieo những hạt giống nghi ngờ vào lòng dân chúng, xói mòn uy danh của Giả Tâm. Giờ đây, Lữ Kính quyết định tiến thêm một bước nữa trên mặt trận chính trị, một bước đi táo bạo và đầy rủi ro. Ông muốn thử nghiệm phản ứng của các sứ quân lớn, những người vẫn đang giữ thái độ "trung lập theo thời" như Lý Khuê hay Ngô Nhật Khánh.

Trong một đêm khuya tĩnh mịch tại Trường Yên, Lữ Kính trải giấy bút, cẩn thận thảo ra bốn bức thư. Đây là những bức "thư sứ không triều ấn" – không mang ấn tín chính thức của một triều đình, chỉ là thư tay, thể hiện sự chân thành nhưng cũng đầy tính toán. Mỗi bức thư được gửi đến một sứ quân trung lập quan trọng:

  • Nguyễn Khoan ở Tam Đái, người vừa chịu thất bại và mất mát dưới tay liên quân Lã Đường – Đỗ Cảnh Thạc.
  • Lý Khuê ở Siêu Loại, người đã gửi lại bức thư "Ta chỉ bảo vệ đất của mình."
  • Kiều Công Hãn ở Phong Châu, một thế lực mới nổi có mối liên hệ với các tộc trưởng mà Lữ Kính vừa thuyết phục.
  • Ngô Nhật Khánh ở Đường Lâm, người đã tuyên bố "Ta không theo ai, chỉ theo thời."

Đinh Bộ Lĩnh và Tô Ẩn đứng bên cạnh, quan sát Lữ Kính cặm cụi viết từng nét chữ. Họ biết, mỗi bức thư này không chỉ là những dòng mực, mà là cả một chiến lược.

Mỗi bức thư có một giọng điệu khác nhau, được Lữ Kính dụng tâm soạn thảo để đánh đúng vào tâm lý và tham vọng của từng người.

  • Với Nguyễn Khoan ở Tam Đái, bức thư là lời chia buồn sâu sắc về sự hy sinh của Lưu Tấn, nhắc lại tình huynh đệ văn võ đồng môn giữa Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Khoan, ôn lại những kỷ niệm cũ khi cả hai còn cùng học đạo, cùng luyện võ. Thư nhấn mạnh rằng sự tổn thất của Tam Đái là mất mát chung của những người khao khát bình yên, và rằng Trung Nghĩa Quân luôn sẵn lòng giang tay hỗ trợ.
  • Với Lý Khuê ở Siêu Loại, Lữ Kính không hề nhắc đến "chính nghĩa" hay "đạo lý" mà Lý Khuê đã từng nghi ngờ. Thay vào đó, thư chỉ khơi gợi lòng tự trọng của một "tướng trấn vùng đất ngàn năm". Lữ Kính ca ngợi Siêu Loại là vùng đất cổ kính, có lịch sử lâu đời, và Lý Khuê là người có công bảo vệ dòng dõi ấy. Thư ngụ ý rằng, một kẻ tham lam như Giả Tâm sẽ không bao giờ tôn trọng truyền thống hay lịch sử, và Siêu Loại sớm muộn cũng sẽ bị hắn chà đạp nếu không có một liên minh vững chắc.
  • Với Kiều Công Hãn ở Phong Châu, Lữ Kính nhắc đến dòng dõi tổ Tiền Lạc, một truyền thống lâu đời của vùng đất Phong Châu, nơi ông đã thuyết phục được các tộc trưởng. Thư khẳng định mối liên kết sâu xa về văn hóa và huyết thống giữa Phong Châu và Trường Yên, gợi nhắc về trách nhiệm bảo vệ cội nguồn của người con đất Việt.
  • Với Ngô Nhật Khánh ở Đường Lâm, bức thư trực tiếp đánh vào tham vọng "dựng triều mới" của ông ta. Lữ Kính không chối bỏ việc Ngô Nhật Khánh là một nhân tài kiệt xuất, có khả năng thống nhất giang sơn. Tuy nhiên, thư nhấn mạnh rằng Giả Tâm sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra, và việc ngồi yên chỉ khiến Ngô Nhật Khánh bị cô lập, cuối cùng sẽ bị triều đình diệt trừ. Thư ngụ ý rằng, chỉ khi cùng liên thủ diệt trừ Giả Tâm, Ngô Nhật Khánh mới có cơ hội thực hiện đại nghiệp của mình một cách danh chính ngôn thuận.

Sau khi Lữ Kính hoàn thành bốn bức thư, Tô Ẩn tiến lại gần, vẻ mặt anh đầy lo lắng. "Quân sư, nếu ta cùng lúc gửi thư đến tất cả các sứ quân này... họ sẽ nhận ra rằng chúng ta đang cố gắng liên kết với nhiều phe. Điều đó sẽ lộ mưu liên thủ của chúng ta, và Giả Tâm có thể lợi dụng điều đó để chia rẽ hoặc tấn công tổng lực." Lữ Kính khẽ lắc đầu, ánh mắt ông vẫn bình thản. "Ngươi lo lắng không phải không có lý, Tô Ẩn. Nhưng ngươi nghĩ Giả Tâm không nghi ngờ ta đang làm gì sao? Hắn đã biết chúng ta chiêu mộ Phong Châu, đã đánh úp chúng ta ở Tam Đái. Việc ta gửi thư là điều hiển nhiên mà hắn sẽ đoán được." Ông mỉm cười đầy bí hiểm: "Nếu tất cả đều biết ta gửi chung, thì chính là ta không thiên vị." Ông nhấn mạnh. "Không ai trong số họ sẽ nghĩ rằng ta đang bí mật cấu kết với người này mà bỏ qua người kia. Họ sẽ thấy ta công bằng, không ngả hẳn về một bên nào, chỉ muốn tập hợp sức mạnh. Đó là mưu chia đều nghi kỵ. Ta không gieo rắc sự tin tưởng tuyệt đối, mà là gieo rắc sự nghi ngờ về ý định của Giả Tâm, đồng thời thể hiện sự minh bạch trong việc tìm kiếm đồng minh. Kẻ đa nghi sẽ tự hỏi, liệu người kia có liên thủ với ta mà mình không biết không? Sự nghi kỵ lẫn nhau giữa các sứ quân sẽ giúp ta có lợi."

Lời giải thích của Lữ Kính khiến Tô Ẩn như được khai sáng. Kế sách của Lữ Kính không phải là che giấu, mà là công khai một cách khôn ngoan, biến sự nghi ngờ thành một vũ khí ngoại giao.

Trong đêm đó, bốn bức thư được giao cho bốn sứ giả khác nhau, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của đội thám báo tinh nhuệ nhất. Họ lên đường, mang theo những lời lẽ được Lữ Kính dụng công sắp đặt, bay về bốn phương. Trường Yên giờ đây không chỉ hành quân bằng gươm đao mà còn bằng những lời nói, những ý tứ sâu xa. Cuộc chiến chính trị đã thực sự bắt đầu.

Trường Yên lặng lẽ chờ phản ứng. Liệu những lá thư này có đủ sức lay chuyển lòng người, hay sẽ chỉ là những nét mực vô nghĩa trong thời loạn lạc? Câu trả lời sẽ định hình con đường sắp tới của Trung Nghĩa Hành Đạo Quân, và số phận của Đại Việt.