Chiến thắng Mộc Cương không chỉ khôi phục sĩ khí Trung Nghĩa Quân mà còn gửi một thông điệp mạnh mẽ đến khắp nơi. Nhưng không chỉ bằng gươm giáo, Lữ Kính hiểu rằng trận chiến giành lòng người đôi khi còn sắc bén hơn mọi lưỡi đao. Một ngày nọ, một sự kiện lạ lùng đã xảy ra, làm rung chuyển cả cục diện chính trị Đại Việt.
Một bài thơ lạ đột nhiên được dán khắp các cổng thành, quán trọ, và chợ búa ở những vùng đất quan trọng: Đại La của Giả Tâm, Tế Giang của Lã Đường, Đường Lâm của Ngô Nhật Khánh và Siêu Loại của Lý Khuê. Bài thơ được viết bằng bút tích giả danh "Thần Nhân", khiến không ai có thể truy ra nguồn gốc.
Nội dung bài thơ đầy ám ảnh và chất vấn:
“Đông Nam khói lửa bốc trời Tây Bắc lòng dân chẳng thuận Kẻ xưng vua chưa ngồi ngôi Người chẳng vương lại dấy nghĩa
Một đời máu chảy non sông Ai là chính? Ai là giặc?”
Bài thơ như một tiếng sấm giữa trời quang. Nó trực diện vạch trần tình hình loạn lạc của Đại Việt: khói lửa từ những cuộc chiến liên miên (Đông Nam khói lửa bốc trời – ám chỉ các cuộc chiến ở Thần Nông, Yên Mô, Tam Đái), lòng dân bất mãn (Tây Bắc lòng dân chẳng thuận – ám chỉ sự do dự của Siêu Loại, Đường Lâm và nỗi đau của Lạc Túy). Nó đặt ra hai hình ảnh đối lập: "Kẻ xưng vua chưa ngồi ngôi" (ám chỉ Giả Tâm, tuy nắm quyền nhưng danh không chính ngôn không thuận, chưa thực sự được thiên hạ thừa nhận) và "Người chẳng vương lại dấy nghĩa" (chính là Đinh Bộ Lĩnh và Trung Nghĩa Quân, không xưng vương nhưng lại dựng cờ chính nghĩa). Cuối cùng, hai câu hỏi xoáy sâu vào tâm can mọi người: "Ai là chính? Ai là giặc?", trực tiếp thách thức nền chính danh của Giả Tâm.
Giả Tâm nổi giận lôi đình khi đọc được bài thơ. Hắn đập bàn, gầm thét, ra lệnh cho quân lính truy xét tác giả bằng mọi giá. Khắp Đại La, lính lùng sục từng ngóc ngách, thẩm vấn bất cứ ai có dấu hiệu khả nghi. Nhưng tác giả bài thơ như một bóng ma, không để lại bất kỳ tung tích nào.
Tuy nhiên, hiệu ứng của bài thơ thì không thể nào ngăn chặn được. Nó nhanh chóng được dân chúng các vùng lén truyền tay nhau, từ người già đến trẻ nhỏ, từ chợ búa đến đồng ruộng. Mọi người bàn luận sôi nổi, không ngừng phân tích từng câu chữ. "Đông Nam khói lửa, chẳng phải là những trận đánh ở dưới xuôi sao? Quân Giả Tâm cứ gây chiến loạn mãi." "Người chẳng vương lại dấy nghĩa... chẳng phải là Đinh chủ công sao? Ông ấy không đòi ngôi vua, chỉ lo cho dân." "Vậy ai là chính, ai là giặc? Chẳng lẽ Giả Tâm lại là giặc?"
Những câu hỏi, những lời bàn tán đó đã làm lung lay tận gốc nền chính danh của Giả Tâm. Từ chỗ tự nhận mình là "triều đình chính thống", "thiên tử", nay hắn bị dân chúng đặt dấu hỏi. Sự uy quyền mà hắn cố công xây dựng bằng vũ lực và sự sợ hãi đang bị xói mòn bởi những câu thơ giản dị nhưng đầy sức mạnh.
Tại Trường Yên, Lữ Kính nhận được tin tức về bài thơ, ông chỉ khẽ cười nhạt. "Quân sư, bài thơ đó là do ngài làm sao?" Tô Ẩn tò mò hỏi. Lữ Kính không trả lời trực tiếp, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ chiếu rọi những ngọn núi xa xa. "Chiến trường không chỉ có gươm đao, Tô Ẩn ạ. Có những cuộc chiến còn khốc liệt hơn, đó là cuộc chiến tranh giành lòng người, tranh giành chính nghĩa." Ông quay lại, ánh mắt đầy thâm thúy: "Không cần gươm giáo, chỉ một vần thơ cũng đâm thủng mũ miện." Lời của ông như một lời tiên tri. Bài thơ đã đâm thẳng vào cái mũ miện giả dối của Giả Tâm, vào cái danh xưng "chính thống" mà hắn gồng mình để có được. Nó khiến dân chúng nhìn thấu bản chất thật sự của kẻ nắm quyền và bản chất của Trung Nghĩa Quân.
Một người học trò của Lữ Kính, vẫn luôn ghi chép lại những lời nói và suy tư của ông, đã lặng lẽ ghi lại câu nói ấy vào sách của mình. Về sau, bài thơ đó được truyền tụng khắp nơi, cùng với câu chuyện về nó. Người đời gọi đó là “Bài thơ bóng núi” – bài thơ ẩn mình, xuất hiện bất ngờ như bóng núi, làm thay đổi cục diện mà không cần lộ diện. Nó đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, mở đầu thời kỳ chiến tranh chính trị – cuộc chiến không chỉ trên chiến trường mà còn trên mặt trận tư tưởng, nơi lòng người, niềm tin và chính nghĩa trở thành những vũ khí tối thượng, định đoạt số phận của các thế lực. Cuộc tranh hùng không còn chỉ là tranh giành đất đai, mà đã chuyển sang tranh giành cả niềm tin của bá tánh.