Vụ việc nội gián bị phát giác và xử tử đã răn đe những kẻ phản bội, củng cố lòng tin trong hàng ngũ Trung Nghĩa Hành Đạo Quân. Nỗi đau Tam Đái vẫn còn đó, nhưng không làm lung lay ý chí. Giờ đây, với thông tin được bảo mật hơn và tinh thần được xốc lại, Đinh Bộ Lĩnh quyết định đã đến lúc phải hành động để bù đắp lại tổn thất, chứng minh rằng “rắn chưa chết” và sẽ còn mạnh mẽ hơn.
Sau khi tham khảo ý kiến Lữ Kính và các tướng lĩnh, Đinh Bộ Lĩnh quyết định phản công, mục tiêu là đánh chiếm lại Mộc Cương – một đồn tiền tiêu then chốt dẫn về Văn Châu. Mộc Cương, với địa thế hiểm trở, nằm giữa vùng đồi rừng rậm rạp, có ý nghĩa chiến lược quan trọng. Nó không chỉ là cửa ngõ vào Văn Châu mà còn là điểm tựa để uy hiếp các vùng lân cận. Quân triều đình, sau khi chiếm được Tam Đái, đã củng cố đồn này, do một tướng lĩnh lão luyện tên Đỗ Lâm trấn thủ.
Rạng sáng, Lộ Bắc và một phần tinh nhuệ của Trường Yên do Đinh Bộ Lĩnh đích thân chỉ huy, bí mật hành quân về phía Mộc Cương. Đinh Bộ Lĩnh nắm chặt thanh gậy tre của mình, ánh mắt anh rực lên ngọn lửa phục thù. "Mộc Cương phải về tay ta! Phải cho chúng thấy tinh thần Trung Nghĩa bất khuất!"
Trận đánh tại Mộc Cương diễn ra vô cùng khốc liệt. Địa hình đồi rừng hiểm trở, cây cối rậm rạp, tầm nhìn hạn chế, biến mỗi góc khuất, mỗi con dốc thành một tử địa. Quân triều đình, với lợi thế phòng thủ, cố thủ kiên cường trong các công sự. Cả hai bên đều tinh ranh, không ngừng dùng kế nghi binh. Quân Trường Yên ban đầu chủ động tấn công dữ dội vào một mặt, rồi đột ngột giả thoái, rút lui với vẻ hoảng loạn, dụ địch đuổi theo. Tướng Đỗ Lâm của địch, vốn chủ quan, lập tức mắc bẫy, lệnh cho quân tràn ra truy kích.
"Tiến lên! Chúng bỏ chạy rồi!" Đỗ Lâm hô vang, hắn không biết mình đang bước vào vòng vây. Ngay lập tức, những cánh quân mai phục của Trường Yên, đã ẩn mình trong các lùm cây, khe đá, bất ngờ từ hai bên sườn đánh ập ra, tạo thành thế gọng kìm bao vây quân địch. Tiếng trống trận của Trường Yên vang lên rộn rã, tiếng quân reo hò "Trung Nghĩa! Trung Nghĩa!" vang vọng khắp đồi rừng.
Cuộc chiến biến thành một trận cận chiến đẫm máu. Từng tấc đất, từng bụi cây đều bị tranh giành quyết liệt. Quân Trường Yên chiến đấu với tinh thần mãnh liệt, vừa để trả thù cho Tam Đái, vừa để khẳng định lại ý chí bất khuất. Tướng Đỗ Lâm, dù liều mình chống trả, cũng không thể địch lại được sự dũng mãnh của Đinh Bộ Lĩnh và các tướng sĩ Trường Yên. Trong một pha giao chiến ác liệt, Đỗ Lâm đã bị quân Trường Yên vây khốn và giết chết tại trận.
Cái chết của tướng trấn thủ khiến quân địch mất tinh thần, chúng bỏ chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau. Cuối cùng, Trung Nghĩa Quân đã thành công giành lại được Mộc Cương. Chiến thắng này không chỉ có ý nghĩa về mặt quân sự, mà còn là một liều thuốc quý, bù lại sĩ khí đã mất sau thất bại ở Tam Đái. Nụ cười đã trở lại trên môi những người lính Trường Yên, họ hô vang tên Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính, khí thế ngút trời.
Ngay sau khi chiếm được Mộc Cương, Đinh Bộ Lĩnh ra lệnh cho binh sĩ dựng một cây cột cờ cao vút ngay giữa đồn, trên điểm cao nhất của ngọn đồi. Lá cờ "Trung Nghĩa" đỏ thẫm được kéo lên, phấp phới trong gió, như một ngọn lửa bùng cháy giữa đêm tối. Kèm theo đó, một tấm bảng gỗ được treo dưới cột cờ, với những nét chữ mạnh mẽ, như một lời khẳng định hùng hồn gửi đến tất cả:
“Trung Nghĩa bất khuất – đất rơi rồi lấy lại.”
Lời tuyên bố này không chỉ trấn an lòng dân, mà còn là một thông điệp mạnh mẽ gửi đến Giả Tâm, Lã Đường, Đỗ Cảnh Thạc và các sứ quân khác: Trung Nghĩa Quân không dễ dàng bị đánh bại. Dù có thất bại, dù có mất mát, họ vẫn sẽ đứng lên, kiên cường chiến đấu cho đến khi giành lại tất cả những gì đã mất.
Sau chiến thắng Mộc Cương, Lữ Kính không hề nghỉ ngơi. Ông lập tức viết một bức thư, rồi sai người truyền đi khắp các vùng châu trung lập, đặc biệt là đến Đường Lâm của Ngô Nhật Khánh và Siêu Loại của Lý Khuê. Trong thư, ông không khoa trương, chỉ miêu tả ngắn gọn chiến thắng ở Mộc Cương và tinh thần bất khuất của Trung Nghĩa Quân. Lời lẽ ông dùng sắc bén, khẳng định một sự thật không thể chối cãi: Trung Nghĩa Quân vẫn còn “sống, đánh và thắng”.
Bức thư của Lữ Kính như một tiếng sét đánh ngang tai các sứ quân đang còn do dự. Họ nhận ra, thất bại ở Tam Đái không phải là dấu chấm hết cho Trường Yên, mà chỉ là một cú vấp ngã tạm thời. Trung Nghĩa Quân vẫn còn đó, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự kiện Mộc Cương, cùng với thông điệp rõ ràng từ Lữ Kính, buộc họ phải suy nghĩ lại về thái độ trung lập của mình. Cục diện thiên hạ, một lần nữa, lại dịch chuyển, và con đường giành lại Đại Việt đang dần hiện rõ hơn.