CHƯƠNG 23 – MẬT THÁM TRONG ẢI

Trận thua ở Tam Đái, cùng sự hy sinh của Lưu Tấn, là một vết sẹo đau đớn trong lòng Trung Nghĩa Hành Đạo Quân. Nó không chỉ gây tổn thất về binh lực, mà còn là một đòn giáng mạnh vào tinh thần. Điều đáng lo ngại hơn là, sau trận chiến đó, một loạt tin quân tình quan trọng của Trường Yên lại bị tiết lộ bất thường. Các kế hoạch hành quân, vị trí đóng quân, thậm chí cả việc điều động lương thảo, đều dường như bị đối phương nắm rõ một cách đáng ngờ.

Trong căn lều chỉ huy, Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính ngồi đối diện nhau, khuôn mặt đầy vẻ u ám. Bản đồ quân sự trải rộng, nhưng những mũi tên định hướng giờ đây trở nên vô nghĩa. "Quân sư," Đinh Bộ Lĩnh lên tiếng, giọng anh trầm xuống. "Chuyện này không thể là ngẫu nhiên. Sau trận sông Rét, rồi Tam Đái, quân địch luôn biết trước hành tung của chúng ta một cách kỳ lạ. Ta nghi trong quân có nội gián." Lữ Kính khẽ gật đầu, ánh mắt ông sắc lạnh. "Chủ công nói đúng. Ta cũng đã nghi ngờ. Mọi thông tin truyền đi đều được mã hóa và canh gác cẩn mật. Nhưng việc địch luôn đón đầu chúng ta cho thấy có kẻ đang tuồn tin ra ngoài."

Một cuộc điều tra thầm lặng được tiến hành. Dưới sự chỉ đạo của Lữ Kính và sự hỗ trợ của Nguyễn Bặc, mọi động thái trong doanh trại đều được theo dõi kín đáo. Ai là người tiếp cận các tài liệu mật? Ai là người thường xuyên ra vào doanh trại? Ai có những biểu hiện đáng ngờ? Không khí trong quân bắt đầu trở nên căng thẳng, bởi không ai biết kẻ phản bội là ai, và sự nghi kỵ bắt đầu lan tỏa.

Trong quá trình điều tra, sự nghi ngờ đổ dồn vào bộ phận truyền tin, đặc biệt là những người truyền tín viên mang thư đi các lộ quân. Đây là những người nắm giữ các thông tin tối mật. Hai đội trưởng truyền tín viên, vốn là những người thân cận và được Lữ Kính tin tưởng, đột ngột bị bắt giữ để tra xét. Cả hai đều là những chiến binh dũng cảm, từng vào sinh ra tử cùng Trường Yên. Tin này khiến cả doanh trại chấn động. "Không thể nào! Đội trưởng Vương và đội trưởng Lê trung thành như vậy, sao có thể là nội gián?" Một binh sĩ thì thầm. "Ai biết được lòng người trong thời loạn này?" Một người khác đáp lại, ánh mắt đầy hoài nghi.

Dưới sự giám sát chặt chẽ của Lữ Kính, việc tra xét diễn ra từng bước một. Không có tra tấn dã man, chỉ có sự phân tích tỉ mỉ các bức thư tín, các lộ trình, và cả những thói quen của hai người bị tình nghi. Lữ Kính biết rằng, nội gián sẽ không dễ dàng lộ diện.

Đêm đó, trong căn phòng giam kín, Lữ Kính đích thân thẩm vấn. Ông đặt từng bức thư, từng bản mật lệnh trước mặt hai người đội trưởng. Ông chỉ ra những chi tiết nhỏ, những khác biệt trong dấu niêm phong, những ký hiệu mã hóa mà chỉ kẻ nội gián mới có thể biết. Ánh mắt ông sắc như dao, xuyên thấu vào tâm can họ.

Cuối cùng, dưới áp lực của những bằng chứng không thể chối cãi và sự truy vấn sắc bén của Lữ Kính, nội gián chính là một truyền tín viên giả dạng – một kẻ đã ẩn mình trong hàng ngũ Trường Yên từ lâu. Tên hắn là Trần Dũng, một người vốn có vẻ ngoài trung thực, ít nói. Hắn không phải là đội trưởng, mà là một lính truyền tin bình thường nhưng lại có trách nhiệm xử lý các thư từ quan trọng. Hắn đã lợi dụng vị trí của mình để đổi thư tín sang tay địch từ lâu, thu thập thông tin và tuồn ra ngoài, khiến Trường Yên liên tục bị động. Khi bị vạch mặt, Trần Dũng ban đầu chối cãi kịch liệt, nhưng khi Lữ Kính đưa ra những bằng chứng không thể bác bỏ – một con dấu giả được làm cực kỳ tinh vi, nhưng vẫn có một lỗi nhỏ mà chỉ mắt Lữ Kính mới nhận ra – hắn mới sụp đổ, thú nhận tội lỗi. Hắn vốn là người của một sứ quân khác, đã bị mua chuộc từ lâu để cài cắm vào Trường Yên.

Tin tức về việc bắt được nội gián lan đi nhanh chóng khắp Trường Yên. Sự căm phẫn bao trùm doanh trại. Sáng hôm sau, dưới ánh nắng gay gắt, một buổi xử án công khai được tổ chức. Trần Dũng, kẻ phản bội, bị tuyên án tử hình.

Trước hàng trăm cặp mắt căm giận của binh lính và dân chúng Trường Yên, Trần Dũng bị xử tử. Đầu hắn bị chặt lìa, rồi bị cắm lên một cây cột gỗ cao nhất, dựng ngay trước cổng chính của Trường Yên. Kèm theo đó là một tấm bảng gỗ lớn, trên đó viết những dòng chữ rõ ràng, sắc lạnh:

“Thân mặc giáp, lòng mặc phản – đầu rơi để nhắc.”

Cái đầu của Trần Dũng, cùng tấm bảng ghi lời cảnh cáo, đứng sừng sững trên cổng thành, là một lời nhắc nhở đanh thép cho tất cả những ai có ý định phản bội Trung Nghĩa Quân. Nó là một thông điệp rõ ràng: Trường Yên không khoan nhượng với kẻ phản bội. Sự trừng phạt này tuy tàn khốc, nhưng cần thiết để củng cố lòng tin nội bộ, loại bỏ những mầm mống bất an, và bảo vệ sự vững mạnh của Trung Nghĩa Hành Đạo Quân trong cuộc chiến đầy cam go phía trước. Giờ đây, Trường Yên có thể thở phào nhẹ nhõm, biết rằng thông tin của mình đã được bảo mật hơn, và những bước đi tiếp theo sẽ chính xác hơn.