CHƯƠNG 22 – LIÊN QUÂN TẾ GIANG – ĐỖ ĐỘNG GIANG

Lời phán của Ngô Nhật Khánh, "Ta không theo ai, chỉ theo thời," dù khiến Đinh Bộ Lĩnh thất vọng, nhưng đã giúp Trường Yên nhìn rõ hơn bức tranh phức tạp của thời loạn. Không phải ai cũng sẵn sàng từ bỏ vị thế trung lập, đặc biệt là khi nguy hiểm chưa kề cận. Trong khi đó, áp lực từ Giả Tâm ngày càng gia tăng, buộc những sứ quân chần chừ phải có động thái.

Tại phủ của Lã Đường ở Tế Giang, không khí nặng nề. Hắn vừa nhận được tối hậu thư của Giả Tâm, yêu cầu phải lập công lớn để chứng minh lòng trung thành. Cùng lúc, Đỗ Cảnh Thạc ở Đỗ Động Giang cũng nhận được những mệnh lệnh tương tự. Hai sứ quân này, vốn đã có những tính toán riêng và không muốn dốc toàn lực cho Giả Tâm, nay bị dồn vào chân tường. Sau nhiều cuộc mật đàm, cuối cùng họ đi đến một quyết định táo bạo.

Trước áp lực của triều đình, Lã Đường và Đỗ Cảnh Thạc, hai kẻ đồng cảnh ngộ nhưng cũng đầy toan tính, đã lập một minh ước ngầm. Họ sẽ phối hợp đánh chiếm vùng Tam Đái, lãnh địa của sứ quân Nguyễn Khoan – người vốn đang trong quá trình tiếp xúc với Trường Yên. Kế hoạch này giúp họ vừa thể hiện "lòng trung thành" với Giả Tâm bằng một chiến thắng, vừa mở rộng lãnh thổ và sức ảnh hưởng của riêng mình, đồng thời giáng một đòn mạnh vào Trung Nghĩa Quân mà không cần đối đầu trực tiếp với Giả Tâm.

Tại Tam Đái, tình hình đang hết sức phức tạp. Sứ quân Nguyễn Khoan, sau những cuộc thăm dò từ Lộ Tây của Đinh Bộ Lĩnh, vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng về việc gia nhập Trung Nghĩa Quân. Hắn giữ thái độ nửa vời, một mặt tiếp đón sứ giả Trường Yên, mặt khác vẫn duy trì mối quan hệ lỏng lẻo với triều đình. Chính vì vậy, Tam Đái khi ấy đang giữ quân của Trường Yên – một lực lượng do thám và ngoại giao nhỏ bé dưới sự chỉ huy của tướng Lưu Tấn, được cử đến để tiếp tục thuyết phục Nguyễn Khoan.

Buổi chiều hôm đó, khi ánh mặt trời sắp tắt, quân lính của Lã Đường bất ngờ từ Tế Giang ồ ạt tràn sang phía Đông Nam Tam Đái. Cùng lúc, từ phía Bắc, quân của Đỗ Cảnh Thạc cũng tấn công dữ dội. Tam Đái bị đánh úp bất ngờ từ hai hướng mà không kịp phòng bị. Tiếng trống trận vang dội xé tan sự yên bình. Quân lính Tam Đái, vốn quen với việc giữ thái độ trung lập, bị động và hoang mang. Sứ quân Nguyễn Khoan, dù có dũng mãnh, cũng không thể chống đỡ nổi cuộc tấn công quá bất ngờ và dữ dội này. Hắn vội vã tập hợp quân để cố thủ thành chính.

Tướng Lưu Tấn của Trường Yên, cùng với đội quân nhỏ bé của mình, đang trấn giữ một tiền đồn. Khi nhận ra tình thế nguy hiểm, anh lập tức dẫn quân xông ra chặn địch, mua thời gian cho Nguyễn Khoan rút lui và tập hợp lại. "Giữ vững! Không cho chúng tiến vào!" Lưu Tấn gầm lên, mình đầy thương tích. Quân lính của Lã Đường và Đỗ Cảnh Thạc như nước vỡ bờ tràn vào. Binh lính Trường Yên cùng quân Tam Đái chiến đấu anh dũng nhưng lực lượng quá chênh lệch. Cuối cùng, tướng trấn thủ Lưu Tấn đã tử trận ngay tại tiền đồn, thân bị hàng chục vết đao kiếm. Anh đã hy sinh để bảo vệ những người lính Trường Yên còn lại và một phần dân chúng kịp thời sơ tán. Không còn phòng tuyến nào có thể chống đỡ, Tam Đái thất thủ. Sứ quân Nguyễn Khoan buộc phải bỏ thành, mang theo tàn quân rút chạy về phía Tây Bắc, cố gắng giữ lại chút lực lượng cuối cùng.

Đây là một đòn giáng mạnh, là trận thua lớn đầu tiên của Trung Nghĩa Quân trên mặt trận liên minh. Tin tức Tam Đái thất thủ, tướng Lưu Tấn tử trận, đã nhanh chóng truyền về Trường Yên, khiến tinh thần của binh lính và dân chúng nơi đây bị dao động mạnh mẽ. Những người từng hồ hởi với chiến thắng liên tiếp, giờ đây bắt đầu lo lắng. Liệu con đường chính nghĩa có quá khó khăn? Liệu họ có đủ sức chống lại cả triều đình lẫn các sứ quân hùng mạnh?

Trong căn lều chỉ huy, không khí bao trùm một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Đinh Bộ Lĩnh, Nguyễn Bặc, Đinh Điền đều cúi đầu, khuôn mặt hiện rõ sự đau buồn và nặng trĩu. Lại một người anh em nữa hy sinh. Lại một vùng đất nữa rơi vào tay cường quyền.

Lữ Kính tiến đến bản đồ, tay cầm bút lông. Ông không nói một lời, chỉ lặng lẽ gạch một đường màu đỏ chói lên vùng đất Tam Đái. Nét gạch thẳng tắp, như một vết sẹo trên tấm bản đồ, và cũng là một vết thương trong lòng tất cả. "Quân sư..." Đinh Bộ Lĩnh nghẹn ngào. Lữ Kính quay lại, ánh mắt ông sắc lạnh nhưng không hề có sự tuyệt vọng. "Chủ công. Đây chỉ là một thất bại nhỏ." Ông nói, giọng ông dù trầm nhưng đầy kiên định, như một lời khẳng định thép. "Một cánh gãy, nhưng rắn chưa chết." Ông giơ cao cây bút đỏ. "Tam Đái mất, Lưu Tấn hy sinh, nhưng đó không phải là kết thúc. Đó là bài học. Rắn dù mất một cánh, vẫn có thể bò, vẫn có thể trườn, và khi cần, vẫn có thể cắn chết kẻ thù! Trận thua này sẽ nhắc nhở chúng ta: Lã Đường và Đỗ Cảnh Thạc không hề yếu đuối. Và những kẻ trung lập như Nguyễn Khoan, Ngô Nhật Khánh, sẽ không bao giờ đứng về phía chúng ta cho đến khi họ không còn lựa chọn nào khác."

Lữ Kính nhìn khắp các chỉ huy. "Tinh thần có thể dao động, nhưng ý chí không thể lay chuyển! Máu của Lưu Tấn sẽ không đổ vô ích. Nó sẽ là lời nhắc nhở rằng chúng ta phải mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn. Cuộc chiến này sẽ còn đổ máu nhiều, nhưng chúng ta phải biến mỗi giọt máu đổ xuống thành một bước tiến!" Lời Lữ Kính như một luồng gió mạnh thổi tan đi sự u ám trong căn lều. Mất mát là có thật, nhưng ý chí chiến đấu thì không. Trung Nghĩa Quân, dù bị tổn thất, vẫn không hề gục ngã. Con rắn Trung Nghĩa vẫn đang còn sống, và sự mất mát này chỉ khiến nó trở nên nguy hiểm hơn, khôn ngoan hơn.