Sau chiến thắng tinh thần ở Phong Châu, nơi Lữ Kính đã khéo léo biến nỗi sợ thành ý chí đoàn kết, Trung Nghĩa Hành Đạo Quân tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Trong khi Lộ Bắc củng cố vững chắc, và Lộ Nam nén nỗi đau thương chờ thời cơ phản công, thì Lộ Tây do chính Đinh Bộ Lĩnh dẫn đầu, đã tiến sâu vào vùng đất phía Tây, hướng tới Siêu Loại – lãnh địa của sứ quân Lý Khuê. Lý Khuê, một người nổi tiếng với sự đa nghi và khả năng giữ vững vị thế giữa các phe phái, là một mục tiêu khó nhằn.
Đoàn quân do thám tiên phong của Trường Yên, được chọn lọc kỹ lưỡng bởi sự tinh ranh và khả năng giữ bí mật, đã đến được ranh giới Siêu Loại. Thay vì chạm trán công khai, một nhóm người lạ mặt, ăn vận đơn giản nhưng ánh mắt sắc bén, xuất hiện từ trong bóng tối. Họ là người của Lý Khuê, được phái ra để đón tiếp một cách kín đáo.
"Các vị là người của Trung Nghĩa Quân?" Một người trong số họ thì thầm, giọng cảnh giác. "Chúng tôi đến theo lời mời của chủ công Lý Khuê." Viên chỉ huy đội thám báo của Trường Yên đáp, giấu đi sự ngạc nhiên. Họ không ngờ Lý Khuê lại chủ động như vậy. Đoàn do thám của Trường Yên được dẫn lối một cách bí mật vào thành Siêu Loại. Con đường đi quanh co, qua những ngõ hẻm tối tăm, vắng vẻ, dưới ánh trăng mờ nhạt. Không một lời nói thừa, không một ánh mắt tò mò. Sự cẩn trọng này cho thấy tính cách của Lý Khuê và tình hình phức tạp của Siêu Loại.
Trong một căn phòng tối tăm, chỉ có ánh nến leo lét, họ được đưa vào gặp một người đàn ông trung niên, dáng vẻ thư sinh nhưng ánh mắt lộ vẻ sắc sảo. Hắn là Trần Nghị, cánh tay phải, đồng thời cũng là viên do thám của Lý Khuê đã từng đến Hội nghị Vạn Thạch. "Chào các vị khách của Trung Nghĩa Quân," Trần Nghị nói, giọng hắn trầm khàn. "Chủ công Lý Khuê đã biết về ý định của các vị. Người đã theo dõi Giả Tâm từ lâu, và cũng như các vị, người đã ngầm bất mãn Giả Tâm từ lâu rồi." Ánh mắt Trần Nghị tối lại: "Những chiếu lệnh hà khắc, những cuộc càn quét vô cớ, đã khiến dân chúng lầm than. Chủ công thấy rõ dã tâm của hắn, không khác gì những kẻ tiếm quyền thời loạn. Người không muốn dính líu đến kẻ bạo tàn đó." Viên chỉ huy do thám của Trường Yên mừng thầm. Đây là tín hiệu tốt. "Vậy Lý chủ công có ý định liên minh với Trung Nghĩa Quân chúng tôi sao?"
Trần Nghị lắc đầu nhẹ, ánh nến chập chờn đổ bóng trên khuôn mặt hắn. "Chưa. Chủ công cũng không hoàn toàn tin Trường Yên." Hắn nói thẳng thừng, không che giấu. "Các vị tuy có chính nghĩa, có những chiến thắng. Nhưng so với sức mạnh của triều đình, các vị vẫn còn quá non trẻ. Chủ công không muốn đặt cược vận mệnh của Siêu Loại vào một trận chiến mà người chưa thấy phần thắng rõ ràng." Hắn nhìn viên chỉ huy, ánh mắt có vẻ thăm dò. "Và quan trọng hơn, Chủ công cũng không hoàn toàn tin vào 'đạo' mà các vị đang rao giảng. Người tin vào thực lực, vào việc giữ vững mảnh đất của mình, không bị ai xâm phạm. Sống sót trong thời loạn mới là điều quan trọng nhất."
Đây là một đòn giáng mạnh vào hy vọng của Trường Yên. Lý Khuê bất mãn Giả Tâm, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng vào Trường Yên. Sự trung lập của hắn không phải là sự do dự, mà là một tính toán lạnh lùng.
Trước khi đoàn do thám Trường Yên rời đi, Trần Nghị trao cho viên chỉ huy một phong thư niêm phong cẩn thận. "Đây là thư của chủ công. Người dặn phải giao tận tay Đinh Bộ Lĩnh."
Ngay trong đêm, đoàn do thám Trường Yên tức tốc trở về, mang theo những thông tin quý giá và bức thư của Lý Khuê. Đinh Bộ Lĩnh và Lữ Kính lập tức mở thư. Dưới ánh đèn dầu, nét chữ của Lý Khuê mạnh mẽ, dứt khoát. Trong bức thư, không có lời hoa mỹ, không có hứa hẹn. Chỉ vỏn vẹn một câu duy nhất:
“Đạo giả hay chính đạo, trăm năm nữa mới biết. Ta chỉ bảo vệ đất của mình.”
Đinh Bộ Lĩnh đọc xong, khẽ thở dài. Anh nhìn Lữ Kính, ánh mắt chất chứa sự suy tư. Lữ Kính cũng trầm ngâm. "Lý Khuê không tin vào bất kỳ 'đạo' nào cả, chủ công," Lữ Kính nói, giọng ông trầm xuống. "Hắn chỉ tin vào sức mạnh và sự tồn tại. Hắn không nhìn xa hơn mảnh đất của hắn." Tô Ẩn, người đã chứng kiến nhiều cung bậc lòng người, khẽ nói: "Hắn lo cho đất của mình, nhưng không lo cho cái 'Đạo' chung của thiên hạ. Hắn nhìn thấy nguy hiểm từ Giả Tâm, nhưng chưa thấy được sự cần thiết của một đại nghĩa lớn hơn."
Bức thư của Lý Khuê là một lời nhắc nhở phũ phàng cho Trường Yên. Nó khiến Đinh Bộ Lĩnh, Lữ Kính và Tô Ẩn nhận ra một sự thật cay đắng: liên minh rộng lớn mà họ khao khát sẽ rất khó hình thành khi lòng người chưa hợp, máu chưa chảy đến chân. Các sứ quân, hào trưởng khác không dễ dàng từ bỏ vị thế trung lập của mình, không dễ dàng đặt cược vào một "chính nghĩa" mà họ chưa thực sự cảm nhận được hiểm nguy đến tận xương tườn. Vụ Sông Rét Đổ Máu ở Lộ Nam tuy thảm khốc, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ để làm rung chuyển những kẻ như Lý Khuê.
Đinh Bộ Lĩnh siết chặt tay. "Vậy là, chúng ta phải làm cho máu chảy đến chân họ sao?" Anh nói, giọng đầy chua chát. Lữ Kính khẽ lắc đầu. "Không, chủ công. Chúng ta không buộc họ phải đổ máu. Chúng ta sẽ làm cho họ thấy rõ, nếu không đứng về chính đạo, máu của họ rồi cũng sẽ đổ, nhưng là đổ dưới chân Giả Tâm. Chúng ta cần một chiến thắng nữa, một chiến thắng đủ lớn để rung chuyển cả những kẻ đa nghi nhất."
Đêm đó, trong căn lều của Đinh Bộ Lĩnh, ánh đèn dầu vẫn thức thâu đêm. Bản đồ Đại Việt trải rộng trên bàn, nhưng lần này, những đường biên giới và tên các châu không chỉ là những nét vẽ đơn thuần. Chúng là những rào cản vô hình, là sự hoài nghi, là nỗi sợ hãi cố hữu trong lòng người, mà Trung Nghĩa Hành Đạo Quân phải vượt qua. Cuộc chiến không chỉ trên chiến trường, mà còn là cuộc chiến tranh giành lòng người, một cuộc chiến đòi hỏi nhiều hơn là chỉ vũ lực.