Sau sự kiện đau lòng ở sông Rét, nơi máu của nghĩa binh đã đổ để bảo vệ con đường chính nghĩa, Trường Yên không hề chùn bước. Ngược lại, nỗi đau thương càng hun đúc thêm ý chí quật cường. Trong khi Lộ Nam củng cố lại lực lượng ở Thần Nông, và Lộ Tây của Đinh Bộ Lĩnh tiếp tục thăm dò Tam Đái, thì ở Lộ Bắc, một nhiệm vụ ngoại giao quan trọng đang được thực hiện.
Lữ Kính, với vai trò là người nắm "tuyên thảo sự vụ", quyết định đích thân trở về quê cũ Phong Châu. Đây là vùng đất rộng lớn, có vị trí chiến lược, nơi sinh sống của năm tộc trưởng lâu đời, có ảnh hưởng sâu rộng đến dân chúng. Lữ Kính hiểu rằng, việc giành được sự ủng hộ của họ không chỉ củng cố Lộ Bắc mà còn mở ra một cánh cửa lớn cho Trung Nghĩa Quân. Chuyến đi của ông không phô trương, chỉ có vài tùy tùng, mang theo sự chân thành và những lập luận sắc bén.
Trong một ngôi từ đường cổ kính, uy nghiêm của tộc họ Nguyễn ở Phong Châu, năm vị tộc trưởng, tuổi tác và kinh nghiệm đầy mình, ngồi đối diện với Lữ Kính. Không khí căng thẳng, trầm mặc. "Kính thưa các vị tộc trưởng," Lữ Kính mở lời, giọng ông trầm ấm, bình thản nhưng đầy sức nặng. "Quân ta đã ba lần thắng lớn, đã chứng minh rằng lòng dân và chính nghĩa có thể đánh bại được sự bạo tàn. Giờ đây, 'Trung Nghĩa Hành Đạo Quân' đang vươn mình, không phải để tranh giành ngôi báu, mà để bảo vệ bá tánh, dẹp yên loạn lạc do Giả Tâm gây ra."
Ông ta vừa dứt lời, Tộc trưởng họ Trịnh, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt cương nghị và đôi mắt đầy cảnh giác, lập tức lên tiếng phản đối. Giọng ông ta vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch: "Quân sư Lữ Kính. Lời ngài nói, chúng tôi nghe rõ. Nhưng Phong Châu chúng tôi từ bao đời nay vẫn luôn giữ mình, chưa từng theo phe phái nào. Chúng tôi đã sống yên ổn dưới sự cai trị của triều đình, dù có hà khắc đôi chút. Vậy vì sao giờ lại phải nhập nghĩa, phải đứng về phía Trường Yên để đối đầu với triều đình? Chẳng phải là tự rước họa vào thân sao?" Vị tộc trưởng họ Trịnh liếc nhìn sang các tộc trưởng khác, một số người cũng lộ rõ vẻ băn khoăn, ánh mắt dò xét Lữ Kính. Họ đã quen với cuộc sống an phận, và cái giá phải trả cho việc "nhập nghĩa" là quá lớn.
Lữ Kính không hề ngạc nhiên trước lời phản đối. Ông đã lường trước điều này. Ông khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy thâm thúy, rồi bắt đầu chậm rãi kể về lịch sử. "Tộc trưởng họ Trịnh nói đúng. Phong Châu là vùng đất hiền hòa, dân chúng chất phác, các vị đã giữ được sự bình yên cho dân tộc mình bao đời nay. Nhưng xin hỏi, sự 'bình yên' đó có thực sự vĩnh cửu không, hay chỉ là một ảo ảnh mong manh?" Ông kể về những lần trong lịch sử, khi các thế lực cường quyền nổi lên, những vùng đất "trung lập" như Phong Châu đã bị tận diệt dưới tay kẻ chiến thắng. "Các vị nhớ loạn Ngô - Kiều năm xưa không? Kẻ nào không theo, kẻ đó bị tàn sát. Các vị nhớ nạn giặc giã phương Bắc từng càn quét đất này? Chúng có phân biệt ai 'trung lập' hay không?" Lữ Kính nói, giọng ông trầm xuống. "Khi cường quyền muốn, khi bọn cướp muốn, chúng sẽ không màng đến sự 'trung lập' của các vị. Chúng sẽ coi các vị là kẻ yếu, là 'đất không chủ'. Và đất không chủ sẽ bị dẫm lên đầu!" Ông ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt từng tộc trưởng. "Chúng ta không phải đang tự rước họa. Chúng ta đang tự cứu mình, tự cứu lấy dân chúng của mình. Đứng lên hôm nay, là để con cháu chúng ta ngày mai không phải sống trong cảnh nô lệ, không phải sống trong cảnh 'đất không chủ'. Tham gia 'Trung Nghĩa Hành Đạo Quân' không phải là theo một phe phái, mà là theo chính nghĩa, theo con đường của đạo trời, đạo làm người."
Lời Lữ Kính thốt ra, không chỉ là những lý lẽ sắc bén, mà còn là những lời cảnh tỉnh từ sâu thẳm lịch sử, đánh thức nỗi sợ hãi cố hữu trong lòng các tộc trưởng. Họ đã nhìn thấy những gì Giả Tâm đang làm, những lời lẽ "tru di" của hắn đã in sâu vào tâm trí họ. Họ nhận ra, "trung lập" trong thời loạn chẳng khác nào chờ đợi lưỡi gươm của kẻ bạo tàn.
Cuộc họp kéo dài đến tận đêm khuya. Cuối cùng, dưới ánh đèn dầu leo lét, bốn trong năm vị tộc trưởng, bao gồm cả vị tộc trưởng họ Nguyễn đã cho mượn từ đường, đứng dậy, chắp tay cúi đầu trước Lữ Kính. "Lữ quân sư, lời của ngài đã khiến chúng tôi tỉnh ngộ," Tộc trưởng họ Nguyễn nói, giọng ông ta đầy vẻ kiên quyết. "Phong Châu này sẽ theo 'Trung Nghĩa Hành Đạo Quân'. Chúng tôi nguyện dốc sức người, sức của, cùng ngài chống lại bạo quyền, bảo vệ bá tánh!" Trương Hán, vị tướng già từ Phong Châu mà Lữ Kính đã mật phái, mỉm cười mãn nguyện. Dù vị tộc trưởng họ Trịnh vẫn giữ thái độ im lặng và rời đi với vẻ mặt khó đoán, nhưng sự đồng ý của bốn tộc trưởng còn lại đã là một thắng lợi lớn lao. Phong Châu chính thức trở thành châu liên minh đầu tiên, mở ra một vùng đất mới cho Trường Yên.
Trong không khí trang nghiêm và hân hoan của từ đường, một bản tuyên ngôn ngắn gọn nhưng hùng hồn được ghi lại, dưới sự chứng kiến của các tộc trưởng đồng thuận:
“Phong Châu không làm phản thần, chỉ chống đạo giả.”
Bản tuyên ngôn này không chỉ là lời khẳng định lập trường của Phong Châu, mà còn là một tuyên bố mạnh mẽ gửi đến Giả Tâm. Họ không phản bội triều đình, mà chỉ chống lại một kẻ nắm giữ quyền lực mà không có đạo nghĩa. Nó cũng là một thông điệp rõ ràng cho các thế lực khác: Trường Yên không kêu gọi nổi loạn vô cớ, mà kêu gọi đứng lên vì chính nghĩa, vì sự thật, chống lại một "đạo giả" đang ngự trị. Dòng chữ ấy, khắc sâu vào tâm trí người dân Phong Châu, trở thành ngọn lửa đầu tiên thắp sáng vùng đất phía Bắc, báo hiệu một sự thay đổi lớn lao sắp đến.