Tin tức về sự ra đời và phát triển nhanh chóng của 37 Đạo Hội Tự Trị khắp Đại Việt, cùng với sự lan tỏa của Bản đồ Tân Đạo và triết lý “Tâm Trị Vị”, đã khiến Ngô Nhật Khánh đứng ngồi không yên tại Hải Tây. Hắn ta, kẻ vừa bị mất ba châu vì màn kịch Thiên Lệnh Nhân bị bại lộ, cảm thấy quyền lực của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng bởi một thế lực vô hình, không có quân đội để chống trả nhưng lại làm xói mòn lòng tin của dân chúng.
Trong đại điện Hải Tây, nơi kiến trúc vẫn còn vương vấn sự xa hoa nhưng giờ đây lại mang vẻ tiêu điều vì thiếu vắng quyền uy, Ngô Nhật Khánh ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt hắn ta xanh mét vì giận dữ và lo lắng. Hắn mặc bộ long bào màu vàng thêu rồng, nhưng trông nó lại nặng nề và lạc lõng trên thân hình gầy gò của hắn. Các quan lại xung quanh cúi gằm mặt, không dám đối diện với cơn thịnh nộ của hắn.
“Cái gì?! Ba mươi bảy Đạo Hội Tự Trị?! Chúng dám tự ý lập ra cái gọi là ‘đạo’ của riêng chúng sao?!” Ngô Nhật Khánh gầm lên, giọng hắn ta the thé như tiếng chim ưng. “Chúng coi thường vương pháp! Chúng coi thường thiên hạ này là của ta sao?!”
Hồ Thiên Hạo, vị quan cận thần xảo quyệt, tiến lên quỳ tâu: “Bẩm Chủ công, những kẻ này đang gieo rắc tư tưởng phản loạn. Chúng nói về ‘Thiên Dân Ước’, về việc dân có quyền bỏ vua. Nếu không dẹp bỏ ngay, e rằng Hải Tây chúng ta sẽ bị cô lập hoàn toàn!”
Ngô Nhật Khánh nghiến răng. “Dẹp! Nhất định phải dẹp bỏ! Cho quân tập kích! Cho chúng thấy ai mới là chủ của thiên hạ này!”
Hắn ta đã quyết định dùng biện pháp quân sự cứng rắn nhất để trấn áp phong trào Đạo Hội Tự Trị, đặc biệt nhắm vào những nơi mà tư tưởng “phản sử” – tức là chống lại lịch sử cũ, chống lại những định nghĩa về quyền lực truyền thống – đang lan rộng mạnh mẽ.
Ngô Nhật Khánh cho quân tập kích các “Đạo Hội” mới. Hắn ta không ngần ngại huy động những đội quân tinh nhuệ nhất còn lại của mình, mặc giáp sắt sáng loáng, mang theo vũ khí sắc lạnh. Mục tiêu đầu tiên và quan trọng nhất của cuộc tấn công này là vùng đất của phản sử nữ Lang Uyên.
Lang Uyên là một học sĩ trẻ tuổi, một trong những người đầu tiên tìm thấy và khai ra một trong 99 phiến đá của Thiên Dân Ước. Cô có mái tóc dài buông xõa, mặc bộ áo vải màu xanh ngọc lam giản dị nhưng thanh thoát, và đôi mắt cô luôn ánh lên vẻ thông tuệ và kiên định. Cô đã thành lập một Đạo Hội Tự Trị đặc biệt, được gọi là “Phản Sử Động”, nằm trong một thung lũng đá vôi hiểm trở với nhiều hang động tự nhiên, nơi cư dân sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt với những gì đã tồn tại trước đó. Họ không chỉ tự quản, mà còn tích cực viết lại lịch sử, vạch trần những sai lầm và dối trá của các triều đại cũ, chính vì vậy mà họ bị gán cho cái tên "phản sử".
Ba đạo quân của Ngô Nhật Khánh, mỗi đạo gồm hàng ngàn binh lính, đã ồ ạt tiến vào vùng Phản Sử Động. Tiếng chân quân rầm rập, tiếng la hét của các tướng lĩnh vang dội cả một góc trời.
“Giết sạch những kẻ phản loạn! Đốt cháy mọi thứ!” Một vị tướng của Nhật Khánh gầm lên, vung đao sáng loáng.
Nhưng điều mà binh lính Nhật Khánh không ngờ tới là sự phản kháng của dân chúng. Đây không phải là những nông dân tay không tấc sắt dễ dàng bị đàn áp. Những người dân của Phản Sử Động, dưới sự dẫn dắt của Lang Uyên, đã chuẩn bị từ lâu. Họ không dùng binh khí sắc bén, nhưng họ đã biến chính địa hình hiểm trở của Phản Sử Động thành một chiến trường đầy cạm bẫy.
“Hãy tin vào đạo nghĩa của chúng ta! Hãy tin vào chính mình!” Lang Uyên cất tiếng, giọng cô ta vang vọng khắp thung lũng, trấn an lòng dân. Cô đứng trên một mỏm đá cao, không cầm kiếm mà chỉ cầm một cuộn Thiên Dân Ước đã sờn cũ, ánh mắt kiên định.
Họ không tấn công trực diện. Thay vào đó, dân chúng đã dùng những tảng đá lớn lăn từ trên cao xuống, khiến quân lính Nhật Khánh phải chật vật né tránh. Họ đào những hố sâu được ngụy trang cẩn thận, khiến binh lính rơi xuống và bị thương. Họ dùng những cung nỏ tự chế bắn ra những mũi tên tẩm độc gây tê liệt, khiến quân địch mất khả năng chiến đấu. Phụ nữ, trẻ em, người già đều tham gia vào cuộc phản kháng một cách tự nguyện, không sợ hãi.
“Chúng ta không cần cầm dao kiếm để chiến đấu!” Một người phụ nữ lớn tuổi hô vang, tay bà ta ném đá xuống khe núi. “Đạo nghĩa của chúng ta sẽ bảo vệ chúng ta!”
Cuộc tấn công của Ngô Nhật Khánh đã hoàn toàn thất bại. Quân lính của hắn ta, quen với việc đàn áp những dân thường không vũ trang, giờ đây lại đối mặt với một sự phản kháng mạnh mẽ và đoàn kết đến kinh ngạc. Họ không chỉ bị tổn thất nặng nề về quân số mà còn bị suy sụp tinh thần nghiêm trọng.
Tổng cộng, ba đạo quân của Ngô Nhật Khánh đã bị tổn thất nặng nề, gần như bị xóa sổ. Nhiều binh sĩ bị thương, một số bị bắt làm tù binh, nhưng thay vì bị hành hạ, họ lại được dân chúng Phản Sử Động chữa trị và giảng giải về Thiên Dân Ước, khiến nhiều người trong số họ dần dần thay đổi suy nghĩ.
Ngô Nhật Khánh, khi nghe báo cáo về tổn thất, đã đập phá mọi thứ trong cung điện. Hắn ta không thể tin được rằng quân đội của mình lại có thể bị đánh bại bởi những người dân thường. Hắn nhận ra, đây không phải là một cuộc chiến tranh đơn thuần, mà là cuộc chiến của lòng dân.
Trong khi đó, tại Phản Sử Động, sau chiến thắng, không có cảnh ăn mừng ồn ào. Thay vào đó, toàn bộ dân chúng tụ tập lại, cùng nhau đọc to những lời khắc trên phiến đá Thiên Dân Ước. Sau đó, dưới sự chứng kiến của Lang Uyên và những người dân đã kiên cường chiến đấu, họ đã cùng nhau lập một lời thề:
“Ai cấm đạo nghĩa – dân sẽ dựng nghĩa làm đạo!”
Lời thề này không chỉ là một lời khẳng định quyền tự do tín ngưỡng và tư tưởng, mà còn là một lời thách thức trực tiếp gửi đến tất cả các thế lực đang cố gắng áp đặt quyền lực lên dân chúng. Nó có nghĩa là: Bất kể kẻ nào, dù là vua, là quan, là giáo chủ, nếu dám cấm đoán đạo lý chân chính, dám chà đạp lên lòng dân, thì chính người dân sẽ đứng lên, dùng chính “nghĩa” của họ để tạo ra một “đạo” mới, một con đường mới. Họ sẽ không chấp nhận sự áp đặt, mà sẽ dùng chính ý chí và hành động của mình để khẳng định lẽ phải.
Lời thề này nhanh chóng lan truyền từ Phản Sử Động đến các Đạo Hội Tự Trị khác, trở thành một khẩu hiệu mạnh mẽ, một ngọn cờ tinh thần cho phong trào Tân Đạo. Nó khẳng định một lần nữa rằng, trong thời điểm này của Đại Việt, sức mạnh thật sự không còn nằm ở binh đao hay quyền lực, mà nằm ở ý chí kiên cường và lòng chính nghĩa của dân chúng.
Ngô Nhật Khánh đã cho quân tập kích các “Đạo Hội” mới, đặc biệt là vùng của phản sử nữ Lang Uyên (Phản Sử Động). Tuy nhiên, quân của hắn bị dân phản kháng dữ dội và tổn thất 3 đạo quân. Sau chiến thắng, dân vùng đó đã lập lời thề: “Ai cấm đạo nghĩa – dân sẽ dựng nghĩa làm đạo.” Cuộc tấn công thất bại này không chỉ làm suy yếu quyền lực của Nhật Khánh mà còn củng cố thêm ý chí tự trị và tinh thần phản kháng của các Đạo Hội Dân Lập.