CHƯƠNG 186 – THIẾT BÚT LỘ THÂN THẾ

 Lời tuyên cáo đanh thép của Thiết Bút Tăng: "Kẻ dùng xác người làm cờ – sẽ bị cả trời, cả dân phế bỏ" đã vang vọng khắp Đại Việt, dội thẳng vào sự tàn bạo của Huyết TriềuLạc Ẩn. Để lời nói của mình thêm sức nặng, để khơi dậy niềm tin và ý chí chống lại cái ác trong lòng dân chúng, Thiết Bút Tăng đã quyết định tiết lộ một bí mật mà ông đã giữ kín suốt bao năm qua: thân thế thật sự của mình.

Tại một ngôi đền cổ kính ở ngoại ô Trường Yên, nơi những cây cổ thụ trăm tuổi vươn tán lá sum suê che phủ, một lễ tế đạo lớn đã được tổ chức. Đây không phải là một buổi lễ của triều đình hay một phe phái nào, mà là một cuộc tụ họp tự nguyện của hàng ngàn người dân từ khắp nơi, những người khao khát tìm thấy ánh sáng giữa thời loạn lạc. Không có những ban thờ lộng lẫy hay nghi lễ phức tạp, chỉ có một bệ đá đơn sơ đặt giữa sân đền, nơi ánh trăng đêm rằm chiếu rọi, tạo nên một không khí trang nghiêm và thanh tịnh.

Thiết Bút Tăng, trong bộ áo nâu sòng đã bạc màu, dáng người gầy gò nhưng đầy sức mạnh nội tại, bước lên bệ đá. Gương mặt ông trầm tĩnh, đôi mắt ông sáng quắc nhìn khắp đám đông. Trên tay ông vẫn là cây bút sắt quen thuộc, thứ đã cùng ông vượt qua bao nhiêu sóng gió.

“Hỡi những người con của Đại Việt!” Thiết Bút Tăng cất tiếng, giọng ông ta trầm hùng, vang vọng khắp không gian, chạm đến trái tim mỗi người. “Các ngươi đã biết ta là Thiết Bút Tăng, kẻ chỉ dùng ngòi bút để giữ nghĩa. Nhưng hôm nay, ta sẽ tiết lộ một sự thật mà ta đã giấu kín bấy lâu.”

Ông dừng lại, ánh mắt ông như nhìn về một quá khứ xa xăm. “Ta, Thiết Bút Tăng này, không phải là một tăng nhân xuất gia từ thuở nhỏ. Ta mang trong mình một mối thâm thù, một lời thề chưa trọn.”


Và rồi, Thiết Bút Tăng tiết lộ thân phận thật của mình, một câu chuyện đã bị chôn vùi trong dòng chảy hỗn loạn của lịch sử:

“Ta là con trai của một đạo sĩ… một đạo sĩ chân chính, người đã dành cả đời để nghiên cứu và chép Thiên Luật Thứ Tư – bộ kinh sách về đạo lý và lẽ phải của thiên địa, thứ mà các bậc tiền nhân đã dày công tìm kiếm.”

Đám đông xôn xao. Thiên Luật Thứ Tư là một bộ kinh chỉ được truyền miệng trong các đạo quán cổ xưa, nhưng ít ai biết đến người đã chép lại nó.

Thiết Bút Tăng tiếp tục, giọng ông ta chất chứa nỗi đau nhưng cũng đầy sự kiên định. “Vào thời Ngô, khi vị vua ấy cai trị bằng sự tàn bạo và độc đoán, cha ta đã bị vu oan, bị quy kết tội chống đối triều đình, chỉ vì Người dám chép lại những lời chân lý, những điều có thể làm lung lay quyền uy của kẻ thống trị.”

Ông nắm chặt cây bút sắt trong tay. “Cha ta đã bị giết! Chính tay ta đã chứng kiến Người ngã xuống, với những cuộn Thiên Luật Thứ Tư nhuốm máu.”

Khoảnh khắc đó, sự im lặng bao trùm ngôi đền. Nỗi đau của Thiết Bút Tăng, nỗi oan khuất của cha ông, như truyền sang mỗi người. Họ hiểu được nguồn gốc của sự căm phẫn và lòng chính trực sắt đá của ông.

“Khi đó, ta còn là một đứa trẻ,” Thiết Bút Tăng tiếp tục, giọng ông ta đầy cảm xúc. “Ta đã thề! Ta đã thề với linh hồn cha ta, thề với trời đất rằng: Ta sẽ không bao giờ dùng ngòi bút của mình để phục vụ cho bất kỳ triều đình nào, cho bất kỳ quyền lực nào đang cai trị! Ta chỉ dùng ngòi bút này để giữ nghĩa!

Lời thề của ông, thề không dùng bút cho triều đình mà chỉ dùng để giữ nghĩa, đã giải thích cho việc ông luôn đứng ngoài vòng xoáy quyền lực, không màng danh vọng, mà chỉ hành động vì lẽ phải. Nó cho thấy ông không phải là một tăng nhân bình thường, mà là một chiến binh của đạo lý, một người mang trong mình sứ mệnh bảo vệ chân lý bằng ngòi bút sắt.


Lời tiết lộ của Thiết Bút Tăng đã tác động mạnh mẽ đến lòng dân. Họ không chỉ nghe về một đạo sĩ bị oan khuất, mà còn chứng kiến một người con trai đã dành cả đời để thực hiện lời thề vì nghĩa. Họ nhận ra rằng, đạo lý không phải là những thứ cao siêu xa vời, mà là hành động cụ thể của một người dám đứng lên vì lẽ phải, bất chấp mọi hiểm nguy.

Từ đó, dân chúng không còn gọi ông là Thiết Bút Tăng đơn thuần nữa. Họ gọi ông bằng một cái tên mới, một danh xưng xuất phát từ lòng kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc:

Hộ Đạo Vô Kinh!” Tiếng hô vang lên từ đám đông, rồi lan tỏa ra khắp nơi như một làn sóng.

Hộ Đạo Vô Kinh” – người giữ đạo không cần kinh sách. Cái tên này không chỉ nói lên sự thật rằng Thiết Bút Tăng không phải là người giảng kinh theo nghĩa truyền thống, mà còn khẳng định một triết lý sâu sắc hơn. Đó là đạo lý chân chính không nằm trong những bộ kinh sách giấy tờ khô khan, không nằm trong những lời giáo điều được truyền tụng, mà nằm trong chính hành động, trong ý chí bảo vệ lẽ phải của con người. Một người có thể không đọc một cuốn kinh nào, nhưng nếu họ sống và hành động vì nghĩa, vì dân, thì họ vẫn là người “giữ đạo”.

Lời tuyên cáo "Kẻ dùng xác người làm cờ – sẽ bị cả trời, cả dân phế bỏ" của ông, giờ đây, không chỉ là lời lẽ của một vị tăng nhân, mà là lời thề của một người con trai vì nghĩa, một Hộ Đạo Vô Kinh đã từng thề không phục vụ triều đình. Sức nặng của lời nói đó đã tăng lên gấp bội.

Sự kiện này đã củng cố mạnh mẽ niềm tin của dân chúng vào Thiết Bút Tăng và những tư tưởng về chính nghĩa. Nó là một đòn giáng mạnh vào Lạc ẨnHuyết Triều, bởi vì nó cho thấy rằng không phải ai cũng có thể bị thao túng bởi những màn kịch tâm linh hay sự sợ hãi. Nó cũng là một lời cổ vũ lớn lao cho những phong trào như Thiên Khởi ĐạoVạn Đạo Hội, khuyến khích họ kiên định với con đường dựa trên lòng dân và đạo lý chân chính.


Trong một lễ tế đạo, Thiết Bút Tăng đã tiết lộ thân phận thật của mình: là con trai của đạo sĩ chép Thiên Luật Thứ Tư bị giết thời Ngô. Ông cho biết mình từng thề không dùng bút cho triều đình, chỉ dùng để giữ nghĩa. Từ đó, dân chúng đã gọi ông là “Hộ Đạo Vô Kinh” – người giữ đạo không cần kinh sách, một danh xưng khẳng định tầm vóc và vai trò của ông trong việc bảo vệ chân lý và chống lại cái ác.