Trong khi các phe phái khác đang loay hoay tìm kiếm con đường mới hoặc cố gắng củng cố quyền lực cũ, thì Lạc Ẩn của Huyết Ảnh lại trở nên cực đoan hơn bao giờ hết. Hắn ta, kẻ nắm giữ bí thuật và sự thao túng tâm trí, đã cảm nhận được mối đe dọa từ những luồng tư tưởng mới mẻ đang nổi lên như Thiên Khởi Đạo, Văn Đạo Quần Tụ, và cả Tân Thiên Luận của Tô Ẩn. Để phản công, Lạc Ẩn đã tung ra một thứ vũ khí đáng sợ nhất của mình: “Đạo Ký Huyễn Thân”.
Trong một điện thờ bí mật của Huyết Ảnh nằm sâu dưới lòng đất, nơi không khí đặc quánh mùi hương liệu kỳ lạ và những bức tường đá tạc hình ảnh quỷ dị, Lạc Ẩn đứng giữa hàng trăm tín đồ. Hắn ta vẫn mặc bộ đạo bào trắng và chiếc mặt nạ ngọc phỉ thúy, nhưng ánh mắt lấp lánh qua hốc mắt mặt nạ giờ đây toát ra vẻ điên loạn và tàn độc. Ánh sáng từ những ngọn nến màu xanh lá leo lét phản chiếu lên gương mặt hắn, khiến hắn trông như một ác quỷ.
“Hỡi các tín đồ của Huyết Ảnh!” Lạc Ẩn cất tiếng, giọng hắn ta the thé, vang vọng trong không gian âm u. “Các ngươi đã thấy đó! Những kẻ phàm tục đang cố gắng phá hoại đạo lý của chúng ta! Chúng nói về ‘dân’, về ‘tình’, về những thứ vô nghĩa! Chúng muốn kéo các ngươi ra khỏi chân lý vĩnh hằng mà ta đã ban cho!”
Hắn ta giơ tay lên, một thứ chất lỏng màu đen sẫm chảy ra từ lòng bàn tay, nhỏ giọt xuống một chiếc lư hương bằng xương người. Khói đen bốc lên cuồn cuộn, biến thành những hình thù ghê rợn, vặn vẹo.
“Nhưng ta sẽ không để yên! Ta sẽ cho chúng thấy sức mạnh của Đạo Ký Huyễn Thân! Chúng sẽ thấy rằng, chỉ có cái chết mới là chân lý tối thượng, là cánh cửa dẫn đến Niết Bàn vĩnh cửu!”
Đạo Ký Huyễn Thân không phải là một loại tà thuật gây chết người trực tiếp, mà là một phép thuật thao túng tâm trí cực đoan, kết hợp với ám thị mạnh mẽ. Lạc Ẩn đã huấn luyện những tín đồ trung thành nhất của mình, biến họ thành những kẻ cuồng tín, sẵn sàng hy sinh thân mình một cách ghê rợn nhất để truyền bá đạo.
“Các ngươi hãy nhớ! Thân xác chỉ là ảo ảnh! Cái chết là sự giải thoát! Khi các ngươi tan biến trong lửa, linh hồn các ngươi sẽ hòa nhập vào đại đạo, và lời nói của các ngươi sẽ vang vọng đến muôn đời!” Lạc Ẩn hô lên, giọng hắn ta đầy mê hoặc.
Những tín đồ, với đôi mắt vô hồn và khuôn mặt đầy vẻ ám ảnh, lặp lại lời hắn như một điệp khúc. Họ đều mặc những bộ áo choàng đen đặc trưng của Huyết Ảnh, nhưng bên trong là một lớp vải được tẩm thuốc dễ cháy.
Và rồi, cảnh tượng kinh hoàng đã diễn ra tại nhiều thị trấn và làng mạc dọc vùng Đông Hải.
Vào giữa ban ngày, khi chợ búa đang đông đúc hoặc dân chúng đang tụ tập làm việc, những nhóm tín đồ Huyết Ảnh xuất hiện một cách đột ngột. Họ không tấn công, không gây rối. Họ chỉ đứng giữa đám đông, khuôn mặt bình thản đến đáng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hư không.
Một người trong số đó, một phụ nữ trẻ tuổi, bỗng nhiên cất tiếng, giọng cô ta vang vọng một cách ma mị, không phải giọng của chính cô ta:
“Mắt thấy là giả… Tai nghe là hư không… Chỉ có bỏ thân xác này, mới thấy được chân lý…”
Và rồi, trước sự kinh hoàng của tất cả mọi người, cô ta bất ngờ châm lửa vào chính bộ áo choàng của mình. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu đốt thân xác cô ta trong chớp mắt. Nhưng ngay cả khi ngọn lửa nuốt chửng, giọng nói ma mị kia vẫn tiếp tục vang vọng, như thể nó không đến từ cô ta, mà từ một thứ gì đó vô hình, xuyên qua ngọn lửa:
“Hỡi kẻ phàm tục! Hãy theo chân lý! Hãy từ bỏ thân xác! Chỉ có cái chết… mới là sự giải thoát…”
Cảnh tượng này gây rúng động toàn vùng Đông Hải. Không chỉ một người, mà hàng chục, hàng trăm tín đồ Huyết Ảnh khác cũng làm theo. Họ tự thiêu giữa chợ, trên quảng trường, bên bờ sông, hay thậm chí là trong các ngôi nhà. Mỗi ngọn lửa bùng lên là một lời "truyền đạo" ghê rợn, một thông điệp điên cuồng về sự từ bỏ thân xác để tìm kiếm chân lý ảo ảnh.
Những xác chết cháy đen, những làn khói nghi ngút, và những lời nói ma mị ám ảnh đã gieo rắc nỗi kinh hoàng tột độ trong lòng dân chúng. Nhiều người sợ hãi đến phát điên, một số khác bị ám ảnh bởi những lời lẽ đó. Toàn bộ vùng Đông Hải chìm trong không khí hoang mang và tuyệt vọng.
Trước tình hình nguy cấp này, Thiết Bút Tăng, người đã trở lại với vai trò trọng yếu trong Trường Yên sau cuộc gặp gỡ với Đinh Bộ Lĩnh, đã không thể ngồi yên. Ông, mặc bộ áo nâu sòng đơn bạc, nhưng dáng người ông toát ra một sự kiên định và minh triết phi thường, đã đích thân ra mặt. Ông đi đến những nơi mà tín đồ Huyết Ảnh tự thiêu, đối mặt với sự kinh hoàng của dân chúng.
Ông không dùng binh lính, cũng không dùng pháp thuật. Ông chỉ đứng đó, nhìn những xác người cháy đen, nhìn những gương mặt ám ảnh của dân chúng.
“Đây không phải là đạo!” Thiết Bút Tăng cất tiếng, giọng ông ta trầm hùng nhưng đầy uy lực, vang vọng khắp không gian, xua tan đi sự ma mị của những lời ám thị còn vương lại trong không khí. “Đây là sự hủy diệt! Đây là sự lừa dối!”
Ông giơ tay chỉ vào một tín đồ Huyết Ảnh vừa tự thiêu. “Nhìn kìa! Họ không chết vì đạo! Họ chết vì bị thao túng! Thân xác họ bị hủy hoại, nhưng tâm trí họ đã bị Lạc Ẩn biến thành công cụ!”
Thiết Bút Tăng nhìn thẳng vào dân chúng, đôi mắt ông sáng quắc. “Cái gọi là ‘Đạo Ký Huyễn Thân’ này không phải là chân lý! Nó là một sự giả dối tột cùng, một chiêu trò độc ác để khống chế tâm hồn các ngươi!”
Ông tuyên bố, lời lẽ ông vang vọng như tiếng chuông cảnh tỉnh:
“Đây là Tà Đạo! Một Tà Đạo trá hình chân nghĩa!”
“Tà Đạo trá hình chân nghĩa” – cụm từ này đã trở thành lời định nghĩa chính xác nhất về bản chất của Đạo Ký Huyễn Thân. Thiết Bút Tăng giải thích rằng, Lạc Ẩn đã lợi dụng lòng tin và khao khát về sự giải thoát của con người, bóp méo chúng thành một hình thức cuồng tín tàn bạo. Hắn ta không trực tiếp gây ra cái ác, mà lại “trá hình” (ngụy trang) dưới vẻ ngoài của “chân nghĩa” (chân lý, sự giải thoát) để dẫn dắt con người đến sự hủy diệt.
Lời tuyên bố của Thiết Bút Tăng đã phần nào trấn an được lòng dân. Nó giúp họ phân biệt được giữa đạo lý chân chính và sự mê muội độc ác. Nó cũng là một lời thách thức trực tiếp gửi đến Lạc Ẩn, cho thấy rằng không phải tất cả mọi người đều bị hắn ta thao túng. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi và sự ám ảnh từ Đạo Ký Huyễn Thân vẫn còn đó, và cuộc chiến giữa chính nghĩa và tà đạo, giữa ánh sáng và bóng tối, vẫn còn đang tiếp diễn khốc liệt hơn bao giờ hết.
Để phản công các phe phái mới, Lạc Ẩn đã tung độc “Đạo Ký Huyễn Thân”, biến tín đồ Huyết Ảnh thành những kẻ sẵn sàng tự thiêu để truyền đạo, gây ra rúng động kinh hoàng toàn vùng Đông Hải. Trước tình cảnh đó, Thiết Bút Tăng đã đích thân ra mặt, gọi đây là: “Tà Đạo trá hình chân nghĩa”, nhằm vạch trần bản chất lừa dối của Huyết Ảnh và trấn an lòng dân.