CHƯƠNG 178 – DU THẦN GẶP VÔ TRẦN

 Giữa lúc Trường Yên đang rạn nứt, Ngô Nhật Khánh thất bại trong việc khôi phục lòng dân, và những ý tưởng mới mẻ như Văn Đạo Quần Tụ hay Đạo Không Mắt đang làm thay đổi cục diện Đại Việt, một cuộc gặp gỡ lịch sử đã diễn ra, quy tụ hai trong số những nhà tư tưởng có ảnh hưởng nhất thời đại.

Ngô Hành Nhân, người từng là một Du giả ẩn mình, nay đã trở thành một Du thần nổi danh khắp thiên hạ. Dáng người ông cao gầy, mái tóc dài bạc trắng buông xõa tự nhiên, và đôi mắt ông luôn ánh lên vẻ thông tuệ, uyên bác. Ông không mặc trang phục sang trọng, chỉ là bộ áo vải bố màu nâu đất đơn giản, sờn vai vì những chuyến đi dài ngày. Thay vì mang theo binh khí, ông chỉ có một cây gậy trúc và một chiếc bầu hồ lô rỗng. Ông đã du hành qua khắp các vùng đất, chứng kiến đủ mọi bi kịch của chiến tranh và sự chuyển mình của lòng dân. Những lời nói của ông, được truyền bá qua các quán trà, bến đò, đã trở thành những câu chuyện đầy triết lý, được nhiều người kính trọng và noi theo.

Giờ đây, Ngô Hành Nhân đã tìm đến một trong năm vùng Đạo Hội Dân Lập của Thiên Khởi Đạo, nơi Vô Trần đang cư ngụ. Khác với những thành trì quyền lực, Đạo Hội Dân Lập không có cổng thành đồ sộ hay binh lính gác gao. Thay vào đó là một quảng trường rộng lớn được xây dựng từ đá và gỗ thô sơ, nơi những người dân trong làng đang tụ họp, thảo luận công việc chung, hay đơn giản là cùng nhau chia sẻ bữa cơm đạm bạc. Khí chất của nơi đây toát lên sự bình dị, tự do và đoàn kết.

Vô Trần, trong bộ áo cà sa màu xám tro, dáng người gầy gò nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn. Anh ta đang ngồi cùng với một vài người dân, lắng nghe họ trình bày về việc xây dựng một con đập nhỏ để dẫn nước vào đồng ruộng. Khi Ngô Hành Nhân xuất hiện, Vô Trần đứng dậy, cúi đầu chào một cách cung kính.

“Ngô Du thần đã đến,” Vô Trần nói, giọng anh ta ấm áp. “Ta đã chờ ngài từ lâu.”

Ngô Hành Nhân mỉm cười. “Ta đã đi khắp nơi, lắng nghe tiếng lòng dân, và chứng kiến những gì ngươi đang làm, Vô Trần. Giờ đây, ta muốn được đích thân nghe ngươi nói về ‘đạo’ của ngươi.”


Cuộc tranh luận giữa Ngô Hành Nhân và Vô Trần không diễn ra trong những điện đường lộng lẫy hay trên bục giảng cao. Họ ngồi đối diện nhau ngay giữa quảng trường của Đạo Hội Dân Lập, đôi khi dưới gốc cây cổ thụ, đôi khi bên bờ suối róc rách. Dân chúng của Đạo Hội, những người tò mò và khao khát trí tuệ, lặng lẽ tụ tập xung quanh, lắng nghe từng lời, từng câu hỏi sâu sắc.

Hai người tranh luận suốt ba ngày ba đêm về đạo và thiên lý. Đó không phải là một cuộc tranh cãi để phân định thắng thua, mà là một cuộc đối thoại để cùng nhau tìm ra chân lý, để soi rọi những khái niệm vốn đã bị làm mờ bởi quyền lực và sự mê tín.

Ngô Hành Nhân hỏi: “Ngươi nói ‘đạo của ta chính là dân’. Vậy, đạo đó có giới hạn không? Liệu dân chúng có thể tự tìm thấy đạo mà không cần một người dẫn dắt?”

Vô Trần đáp: “Đạo không có giới hạn, Du thần. Đạo nằm trong tâm mỗi người. Ta chỉ là người gợi mở, người khơi dậy. Sự dẫn dắt của ta chỉ là tạm thời, để họ tự đứng vững.”

Ngô Hành Nhân tiếp tục: “Vậy những chiếc đỉnh, những biểu tượng của thiên mệnh, chúng có còn giá trị gì không?”

Vô Trần trả lời: “Chiếc đỉnh chỉ là vật chất, là hình tướng. Giá trị của nó nằm ở ý nghĩa mà con người gán cho nó. Nếu ý nghĩa đó là tranh giành, là quyền lực, thì nó vô nghĩa. Nếu nó là biểu tượng của sự đoàn kết, của lòng dân, thì nó mới có giá trị.”

Họ thảo luận về những câu hỏi lớn: Thế nào là một đất nước thái bình? Ai là người thực sự có quyền cai trị? Liệu có thể có một xã hội không vua, không đỉnh? Họ soi chiếu những tư tưởng của Thiên Khởi Đạo, Trường Yên, Huyết Ảnh, và cả Đạo Bảo Vệ Quốc. Họ không chỉ nói về lý thuyết mà còn lấy những ví dụ từ thực tế cuộc sống của dân chúng mà họ đã chứng kiến.

Đôi khi, Vô Trần sẽ kể về những người dân tự nguyện giúp đỡ nhau xây nhà, tự giải quyết tranh chấp trong làng bằng lòng Nghĩa – Tín – Khoan. Ngô Hành Nhân sẽ chia sẻ những câu chuyện ông nghe được từ các vùng đất xa xôi, nơi dân chúng đã phải chịu đựng sự áp bức của các phe phái tranh giành.


Sau ba ngày tranh luận không ngừng nghỉ, Ngô Hành Nhân và Vô Trần đã tìm thấy sự đồng điệu sâu sắc trong tư tưởng của mình. Họ đã đạt được một sự giác ngộ chung, một chân lý mới mà họ tin rằng sẽ là con đường cho Đại Việt.

Vào buổi chiều tà của ngày thứ ba, khi ánh nắng vàng dịu hắt lên quảng trường, và dân chúng vẫn lặng lẽ vây quanh, Ngô Hành Nhân đứng dậy. Dáng ông ta thanh thoát, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào đám đông, rồi nhìn về phía Vô Trần.

“Vô Trần,” Ngô Hành Nhân cất tiếng, giọng ông ta vang vọng và đầy sự khẳng định. “Ta đã hiểu được đạo của ngươi. Và ta cũng đã tìm thấy chân lý mà ta hằng tìm kiếm.”

Vô Trần cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào Ngô Hành Nhân, ánh mắt anh ta đầy vẻ tôn kính.

Và rồi, cả hai cùng nhau tuyên bố, từng lời như được khắc vào không khí, vang vọng khắp quảng trường, và đi sâu vào tâm trí của mỗi người dân:

Người giữ đạo là kẻ hành đạo.

Câu nói này nhấn mạnh rằng đạo lý không phải là những lời nói suông, không phải là những giáo điều trên sách vở, mà nó phải được thể hiện bằng hành động cụ thể, bằng cách sống. Một người xưng là “giữ đạo” nhưng không sống theo đạo, không làm những điều đúng đắn, thì đạo đó trở nên vô nghĩa.

Và câu thứ hai, một câu đúc kết mang tính quyết định, là nền tảng cho mọi suy nghĩ về quyền lực và sự cai trị:

Không giữ dân – thì đạo gì cũng giả.

Đây là một lời phán xét cuối cùng, một sự bác bỏ hoàn toàn đối với mọi phe phái đang tranh giành quyền lực. Dù cho một vị vua có xưng mình là “Thiên Tử”, có chiếu chỉ hùng hồn đến đâu; dù cho một giáo phái có thần thông quảng đại, có giảng nghĩa trời cao siêu đến mấy; dù cho một vị tướng quân có sức mạnh binh đao vô địch, có cờ hiệu rực rỡ đến mức nào – nếu không thực sự “giữ dân” (nghĩa là không bảo vệ dân, không vì dân, không lắng nghe nguyện vọng của dân, không mang lại bình an cho dân), thì tất cả những “đạo” đó đều chỉ là “giả” dối, không có giá trị thực sự, không có căn cốt để tồn tại.

Lời tuyên bố chung của Ngô Hành NhânVô Trần đã tạo nên một làn sóng chấn động mới trong lòng dân chúng. Nó không chỉ là sự đồng thuận giữa hai nhà tư tưởng lớn, mà còn là một bản án dành cho tất cả những kẻ đang nắm giữ quyền lực mà bỏ quên “lòng dân”. Nó khẳng định một triết lý mới cho Đại Việt: quyền lực tối thượng không nằm ở chiếc đỉnh, không ở ngôi vua, không ở thần quyền, mà nằm ở chính những con người đang sống trên mảnh đất này.


Du thần Ngô Hành Nhân đã đến gặp Vô Trần tại Đạo Hội Dân Lập. Hai người đã tranh luận suốt ba ngày về đạo và thiên lý, và cuối cùng cùng tuyên bố một chân lý mới: “Người giữ đạo là kẻ hành đạo. Không giữ dân – thì đạo gì cũng giả.” Cuộc gặp gỡ và lời tuyên bố này đã định hình lại khái niệm về quyền lực và đạo lý, khẳng định vai trò tối thượng của lòng dân, và giáng một đòn mạnh vào mọi phe phái đang tranh giành thiên hạ mà bỏ quên mục tiêu phục vụ dân chúng.