CHƯƠNG 177 – TRƯỜNG YÊN RẠN NỨT

 Sự xuất hiện của Vô Sắc Tăng và phong trào Đạo Không Mắt đã đẩy Trường Yên vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Quyết định rút dần binh quyền và chỉ giữ quyền hòa giải của Đinh Bộ Lĩnh đã gây ra những làn sóng ngầm trong nội bộ. Đặc biệt là với Phạm Bạch Hổ, người vốn tin vào sức mạnh quân sự và sự thống nhất.

Trong đại điện Trường Yên, nơi những cột gỗ lim to lớn sừng sững, không khí nặng nề như chì. Phạm Bạch Hổ, vẫn trong bộ chiến bào màu đỏ thẫm nhưng giờ đây trông có vẻ sờn cũ và u ám hơn, đứng thẳng tắp trước mặt Đinh Bộ Lĩnh. Dáng người anh ta vạm vỡ, nhưng khuôn mặt thì đầy vẻ bất mãn và giận dữ.

“Chủ công!” Phạm Bạch Hổ gầm lên, giọng anh ta vang vọng khắp điện, át đi tiếng xì xào của các quan lại. “Người đang làm gì vậy?! Người từ bỏ binh quyền, để mặc dân chúng bỏ đi theo cái gọi là ‘Đạo Không Mắt’ của lão hòa thượng mù kia! Người để mặc Ngô Nhật Khánh lộng hành, để mặc Huyết Ảnh gieo rắc tà thuật! Đây là sự nhượng bộ, không phải là hòa giải!”

Đinh Bộ Lĩnh, trong bộ áo vải thô màu xanh xám giản dị, ngồi trên ghế, ánh mắt anh điềm tĩnh nhưng đầy vẻ mệt mỏi. Anh đã lường trước được sự phản ứng này từ Phạm Bạch Hổ.

“Phạm Trị Binh,” Đinh Bộ Lĩnh nói, giọng anh trầm ổn. “Ta không từ bỏ. Ta chỉ đang tìm một con đường khác. Trời đã không định hướng, binh đao không giải quyết được lòng người.”

Phạm Bạch Hổ cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng. “Vậy thì cái gì giải quyết được, thưa Chủ công? Lời nói suông? Hay là để mặc cho thiên hạ tan rã thành từng mảnh, mỗi nơi một đạo, mỗi người một vua?! Đinh Gia ta đã đổ bao nhiêu máu để xây dựng Trường Yên, giờ lại vì những lời nói vu vơ mà buông bỏ tất cả sao?!”

Anh ta quay lưng lại, nhìn về phía cửa điện, nơi ánh sáng ban mai yếu ớt chiếu vào. “Ta không thể nhìn thấy cảnh này nữa! Ta không thể nhìn thấy Đại Việt sụp đổ mà không làm gì!”

Và thế là, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong triều đình, Phạm Bạch Hổ đã quyết định bất mãn và tự lập một phe phái mới.

“Kể từ hôm nay, ta sẽ không còn trung thành với cái gọi là ‘hòa giải’ vô nghĩa này nữa!” Phạm Bạch Hổ tuyên bố, giọng anh ta đanh thép. “Ta sẽ tự mình bảo vệ giang sơn này! Ta sẽ lập ra ‘Đạo Bảo Vệ Quốc’!”

Anh ta không mặc giáp trụ lộng lẫy, mà chỉ là bộ quân phục màu xanh sẫm của lính tiền tuyến, biểu thị sự dấn thân. Cùng với những binh lính trung thành nhất với mình, những người vẫn tin vào sức mạnh của binh đao và sự thống nhất bằng vũ lực, Phạm Bạch Hổ đã rời khỏi Trường Yên. Họ tiến về phía Hà Thao – một vùng đất biên cương rộng lớn, nơi có những pháo đài vững chắc và những binh đoàn thiện chiến. Tại đây, Phạm Bạch Hổ bắt đầu củng cố lực lượng, tổ chức lại quân đội, và tuyên bố mục tiêu duy nhất của Đạo Bảo Vệ Quốc là bảo vệ giang sơn bằng mọi giá, trấn áp mọi loạn lạc và thống nhất Đại Việt bằng sức mạnh quân sự.


Sự ra đi của Phạm Bạch Hổ như một vết nứt lớn, khiến Trường Yên ngày càng rạn nứt sâu sắc.

Lãnh Hỏa, mặc dù nội tâm cô cũng có nhiều giằng xé, nhưng cô vẫn trung thành với Đinh Bộ Lĩnh. Cô đứng bên cạnh anh trong suốt cuộc đối đầu với Phạm Bạch Hổ, ánh mắt cô đăm chiêu. Tuy nhiên, sự ra đi của Phạm Bạch Hổ đã gây ra một sự chia rẽ lớn trong hàng ngũ quân sĩ.

“Trường Yên của chúng ta đang tan rã rồi sao?” Một binh sĩ trẻ thì thầm với đồng đội, nhìn về phía cổng thành nơi Phạm Bạch Hổ và quân lính của anh ta rời đi.

“Chúng ta nên theo ai đây? Theo Chủ công với ý định hòa giải, hay theo Phạm Trị Binh để bảo vệ đất nước?” Một binh sĩ khác hỏi, đôi mắt anh ta đầy vẻ hoang mang.

Quân sĩ chia rẽ rõ rệt. Một phần vẫn tin tưởng vào Đinh Bộ Lĩnh và con đường hòa giải, nhưng một phần không nhỏ lại cảm thấy thất vọng và mất phương hướng. Họ không hiểu được những ý nghĩa sâu xa của việc “rút binh quyền” và “chỉ giữ quyền hòa giải”. Đối với họ, chiến tranh là phải dùng binh đao, phải thống nhất bằng sức mạnh.

Lãnh Hỏa nhận ra sự dao động trong lòng binh sĩ. Cô đi dọc theo các doanh trại, nói chuyện với từng người lính. Cô không thể ép buộc họ phải theo ai, nhưng cô cố gắng giải thích ý nghĩa của quyết định của Đinh Bộ Lĩnh, về tầm quan trọng của việc giữ lấy lòng dân.

“Chủ công không từ bỏ các ngươi,” Lãnh Hỏa nói với một nhóm binh sĩ. “Người chỉ đang tìm một con đường để Đại Việt không phải đổ máu thêm nữa. Sức mạnh quân sự là cần thiết, nhưng không phải là tất cả.”


Trước tình hình nội bộ rạn nứt và sự ly khai của Phạm Bạch Hổ, Đinh Bộ Lĩnh đã đưa ra một quyết định bất ngờ. Anh không ra lệnh tấn công Phạm Bạch Hổ, cũng không tìm cách trấn áp phe Đạo Bảo Vệ Quốc. Thay vào đó, anh vẫn giữ vững lập trường của mình.

Đinh Bộ Lĩnh triệu tập một tiểu đội kỵ binh, không mặc áo giáp, chỉ mặc thường phục, và ra lệnh: “Không đánh! Không được gây chiến với Phạm Trị Binh! Hãy đến Hà Thao, và trao bức thư tay này cho Phạm Bạch Hổ!”

Anh tự tay viết bức thư. Nét chữ anh vẫn mạnh mẽ, nhưng ẩn chứa nỗi đau đáu của một người đứng trước sự tan rã. Trong thư, Đinh Bộ Lĩnh đã viết:

Phạm Trị Binh huynh đệ, ta biết huynh đệ đang bất mãn. Ta biết huynh đệ lo lắng cho giang sơn. Nhưng hãy nhớ lời này: Đạo chia ba là mất thiên ý. Khi chúng ta chỉ lo tranh giành, chỉ lo củng cố quyền lực, thì trời sẽ không còn đứng về phía chúng ta nữa.

Anh tiếp tục, lời lẽ như một lời cảnh tỉnh và cầu khẩn:

Cái đỉnh vỡ của ta, cái lòng dân tan rã của chúng ta, đã cho ta thấy một điều. Giữ cờ hiệu, giữ binh quyền, giữ đất đai… liệu có ích gì khi lòng người đã mất? Bảo vệ dân là hơn giữ cờ!

Lời thư của Đinh Bộ Lĩnh là một sự thừa nhận về sự chia rẽ, nhưng cũng là một lời kêu gọi sâu sắc về việc đặt lợi ích của dân tộc lên trên hết. Anh muốn nhắc nhở Phạm Bạch Hổ rằng mục tiêu cuối cùng không phải là giữ lấy ngọn cờ của Trường Yên, mà là bảo vệ chính những con người đang sống trên mảnh đất này.

Bức thư tay này không chỉ là một thông điệp chính trị, mà còn là một lời nhắn nhủ từ trái tim của một vị quân chủ đã nhìn thấy con đường của mình không còn nằm ở việc tranh giành quyền lực, mà ở việc hòa giải và bảo vệ dân chúng. Nó cho thấy Đinh Bộ Lĩnh đã sẵn sàng hy sinh một phần quyền lực để đạt được mục tiêu lớn hơn, đó là sự bình an cho Đại Việt. Tuy nhiên, liệu Phạm Bạch Hổ có thấu hiểu lời nhắn nhủ này, hay ngọn lửa rạn nứt trong lòng Trường Yên sẽ còn bùng cháy dữ dội hơn nữa?


Phạm Bạch Hổ đã bất mãn với quyết định của Đinh Bộ Lĩnh, tuyên bố tự lập “Đạo Bảo Vệ Quốc” ở Hà Thao với mục tiêu bảo vệ giang sơn bằng sức mạnh quân sự. Mặc dù Lãnh Hỏa vẫn trung thành, nhưng quân sĩ Trường Yên đã chia rẽ. Trước tình hình này, Đinh Bộ Lĩnh đã ra lệnh không tấn công, mà chỉ gửi thư tay cho Phạm Bạch Hổ với lời nhắn: “Đạo chia ba là mất thiên ý. Bảo vệ dân là hơn giữ cờ.” Sự kiện này làm sâu sắc thêm vết nứt trong nội bộ Trường Yên, cho thấy sự đối lập giữa lý tưởng hòa giải và tư duy quân sự, đồng thời đặt ra câu hỏi về ý nghĩa thực sự của việc cai trị trong thời loạn.