Trong khi Hội Thảo Long Uyên và sự ra đời của Văn Đạo Quần Tụ đang làm thay đổi căn bản nhận thức của dân chúng, khiến họ tự tin vào ý chí và đạo lý của mình hơn là quyền lực của vua chúa hay những chiếc đỉnh, thì tại Hải Tây, Ngô Nhật Khánh lại càng bị dồn vào đường cùng. Hắn ta, người đã ban hành chiếu chỉ “cần vua” nhưng không mấy hiệu quả, hiểu rằng mình cần một thứ gì đó mạnh mẽ hơn để giành lại niềm tin đã mất.
Ngô Nhật Khánh, với khuôn mặt xanh mét vì tức giận và lo lắng, ngồi trên ghế rồng trong đại điện cung điện Hải Tây. Áo bào của hắn ta xộc xệch, và đôi mắt hắn ta đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Những viên quan xung quanh đều cúi gằm mặt, không dám đối diện với cơn thịnh nộ của vị quân chủ.
“Thiên Khởi Đạo đang lấy hết của ta! Dân chúng không còn tin vào vua nữa! Cái gọi là ‘Tân Thiên Luật’ và ‘dân nguyện’ đó sẽ hủy hoại tất cả!” Ngô Nhật Khánh gầm lên, giọng hắn ta khàn đặc. “Ta cần một thứ gì đó… một thứ gì đó linh thiêng hơn, mạnh mẽ hơn để kéo dân chúng trở lại! Chúng ta cần phải làm cho họ tin rằng trời vẫn còn chọn ta, chọn vương triều này!”
Một vị quan cận thần, Hồ Thiên Hạo, người vốn nổi tiếng với những mưu kế quỷ quyệt, tiến lên quỳ tâu. Hắn ta mặc bộ áo bào màu tím thêu kim tuyến, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt thì đầy vẻ gian xảo.
“Bẩm Chủ công,” Hồ Thiên Hạo nói, giọng hắn ta như rắn rết. “Lòng dân đang hoài nghi. Họ không còn tin vào lời nói suông. Họ cần một biểu tượng sống, một phép màu. Họ cần một… Thiên Lệnh Nhân!”
Ngô Nhật Khánh nheo mắt. “Thiên Lệnh Nhân? Ngươi nói rõ hơn xem.”
Hồ Thiên Hạo nở một nụ cười nham hiểm. “Chúng ta sẽ dựng lên một nhân vật. Một người có vẻ ngoài phi phàm, hành tung bí ẩn, và những lời nói mang theo thần tích. Chúng ta sẽ để hắn xuất hiện như một vị thần giáng thế, một sứ giả của trời, để xác nhận rằng Chủ công vẫn là người được thiên mệnh lựa chọn. Hắn sẽ là một ‘nhân vật’ biết đọc suy nghĩ, biết tiên đoán tương lai, biết chữa bệnh cho dân. Tất cả đều là do chúng ta dàn dựng, nhưng sẽ vô cùng tinh vi!”
Ngô Nhật Khánh suy nghĩ một lúc, rồi khuôn mặt hắn ta dần giãn ra, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện. “Một Thiên Lệnh Nhân… Hay! Hay lắm! Cứ thế mà làm!”
Kế hoạch của Hồ Thiên Hạo được thực hiện một cách nhanh chóng và bí mật. Một nhân vật được chọn: đó là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, tướng mạo khá ấn tượng, vốn là một diễn viên tài năng trong triều đình. Hắn ta được hướng dẫn kỹ lưỡng về cử chỉ, giọng điệu, và cách thức trình diễn.
Thiên Lệnh Nhân xuất hiện lần đầu tiên tại một ngôi đền cổ kính ở trung tâm Hải Tây, nơi có kiến trúc mái ngói cong vút và những cột gỗ to lớn, thường diễn ra các buổi lễ tế trời. Hắn ta mặc một bộ áo choàng lụa màu trắng tinh khôi, dài chấm đất, che kín toàn thân. Điều đặc biệt nhất là hắn đeo một chiếc mặt nạ sơn son đỏ rực, không có ngũ quan, chỉ có hai hốc mắt sâu hun hút, khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt thật. Chiếc mặt nạ này không chỉ tạo vẻ thần bí mà còn che giấu danh tính thực sự của hắn.
Hắn xuất hiện không báo trước, bước ra từ bóng tối, đứng trên bệ tế giữa những tiếng kinh ngạc của dân chúng. Khi hắn ta cất tiếng, giọng nói hắn vang vọng, trầm ấm nhưng đầy uy lực, được khuếch đại bằng kỹ thuật bí mật mà Huyết Ảnh đã dạy cho Hồ Thiên Hạo.
“Hỡi bá tánh!” Thiên Lệnh Nhân cất tiếng, những lời hắn nói đều được trau chuốt kỹ lưỡng để giảng nghĩa trời, mang đầy vẻ huyền bí và cao siêu. “Thiên Đạo đang nổi giận vì lòng người ly tán! Duy có Thiên Tử, duy có Đại Việt Vương Ngô Nhật Khánh, mới là người được trời chọn, là người có thể cứu rỗi chúng sinh!”
Hắn ta trình diễn những "phép màu": làm cho ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn, khiến nước trong bình bỗng chuyển màu, hay "tiên đoán" được những sự việc nhỏ nhặt sẽ xảy ra trong buổi lễ. Tất cả đều là những mánh khóe được dàn dựng công phu, nhưng đối với những người dân chất phác và đang hoang mang, chúng trở thành những thần tích đáng kinh ngạc.
“Thiên Lệnh Nhân! Thiên Lệnh Nhân đã đến cứu chúng ta!” Một người dân quỳ xuống, mắt lệ nhòa.
“Đúng là người được trời sai xuống! Ngô Nhật Khánh đúng là Thiên Tử!” Những lời hô vang, lòng tin của một bộ phận dân chúng đang dần được khôi phục.
Tuy nhiên, niềm tin đó không kéo dài.
Mặc dù kế hoạch được dàn dựng tinh vi, nhưng không có gì là hoàn hảo. Một số học sĩ tinh mắt từ Văn Đạo Quần Tụ, những người đã học được cách “khai trí” từ Minh Văn và lời dạy của Thiết Bút Tăng, đã cảm thấy có điều bất thường. Họ bắt đầu tìm hiểu, theo dõi các động thái của Thiên Lệnh Nhân và những kẻ theo sau hắn.
Trong một buổi lễ khác, khi Thiên Lệnh Nhân đang trình diễn một "thần tích" lớn hơn, một học sĩ trẻ của Văn Đạo Quần Tụ tên là Lục San, với dáng người mảnh khảnh và đôi mắt sắc bén, đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng. Cô nhận thấy những dấu hiệu nhỏ bé, những sợi dây mờ ảo được che giấu khéo léo, những tiếng động rất nhỏ của các cơ cấu bí mật. Cô cũng nhận ra cử chỉ của Thiên Lệnh Nhân không phải là thần thánh, mà là cử chỉ được luyện tập tỉ mỉ của một diễn viên.
Lục San, với lòng dũng cảm, đã lớn tiếng vạch trần: “Đây là giả dối! Hắn ta không phải Thiên Lệnh Nhân! Hắn ta là một diễn viên, do các quan lại của Ngô Nhật Khánh dựng lên để lừa dối chúng ta!”
Lời nói của cô như một tiếng sét đánh ngang tai giữa buổi lễ. Tất cả mọi người đều sững sờ. Thiên Lệnh Nhân và đám quan lại của Ngô Nhật Khánh hoảng hốt. Hồ Thiên Hạo lập tức ra lệnh bắt Lục San.
Nhưng đã quá muộn. Lục San nhanh chóng chỉ ra những bằng chứng cụ thể: những sợi dây, những tín hiệu bí mật, và cả cách diễn xuất của Thiên Lệnh Nhân.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn, một tín đồ của Ngô Nhật Khánh, vì quá hoảng sợ và muốn bịt miệng Lục San, đã vô tình giật mạnh chiếc mặt nạ sơn son trên mặt Thiên Lệnh Nhân. Và sự thật kinh hoàng đã bị lộ!
Chiếc mặt nạ rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt của một diễn viên quen thuộc trong triều đình, người mà nhiều người dân đã từng nhìn thấy trong các buổi biểu diễn cung đình. Khuôn mặt hắn ta méo mó vì sợ hãi, mồ hôi nhễ nhại.
“Diễn viên! Hắn ta là diễn viên!” Tiếng la hét bùng nổ.
“Bị lừa rồi! Chúng ta bị lừa rồi!”
Sự thất vọng và phẫn nộ bùng lên như một ngọn lửa dữ dội. Lòng tin đã bị phản bội một cách trắng trợn. Những người dân vốn đã hoài nghi giờ đây hoàn toàn mất niềm tin vào Ngô Nhật Khánh.
“Đốt phủ! Đốt phủ của bọn lừa đảo!”
Từ những tiếng la hét lẻ tẻ, đám đông dân chúng nhanh chóng biến thành một cơn sóng thần phẫn nộ. Họ không còn sợ hãi, họ đã nhận ra mình bị lừa dối. Hàng ngàn người đổ về phủ quan, về các cơ sở quyền lực của Ngô Nhật Khánh. Họ đập phá, cướp bóc, và đốt phủ của những kẻ quan lại đã dàn dựng ra màn kịch lừa đảo này. Ngọn lửa bốc cao ngút trời, chiếu sáng cả vùng Hải Tây.
Cuộc nổi loạn diễn ra nhanh chóng và dữ dội đến mức Ngô Nhật Khánh không kịp trở tay. Hắn ta, trong cung điện, nghe tiếng la hét và nhìn thấy khói lửa bốc lên từ các phủ quan, khuôn mặt hắn ta trắng bệch.
“Loạn rồi! Loạn thật rồi!” Ngô Nhật Khánh lẩm bẩm, thân hình hắn ta run rẩy.
Trong vòng ba ngày, Ngô Nhật Khánh đã mất ba châu quan trọng. Dân chúng ở những vùng này tự nổi dậy, tuyên bố không còn trung thành với hắn ta nữa, và lập ra các Đạo Hội Dân Lập riêng, hoặc gia nhập vào Văn Đạo Quần Tụ. Quân lính của hắn, vốn đã lung lay, nay lại càng hoảng sợ và không còn ý chí chiến đấu.
“Thưa Chủ công! Chúng ta không thể ngăn cản được họ! Họ không còn sợ chết nữa!” Một viên tướng báo cáo, khuôn mặt anh ta đầy vẻ tuyệt vọng.
Ngô Nhật Khánh ngồi sụp xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh lửa vẫn còn hắt lên bầu trời đêm. Hắn ta, kẻ từng khao khát quyền lực tuyệt đối, giờ đây phải đối mặt với sự sụp đổ nhanh chóng chỉ vì một màn kịch lừa đảo bị bại lộ. Bài học về “lòng dân” một lần nữa được chứng minh một cách đau đớn nhất.
Để khôi phục quyền lực, Ngô Nhật Khánh đã dựng một nhân vật có thần tích, gọi là Thiên Lệnh Nhân – hắn ta đeo mặt nạ sơn son và giảng nghĩa trời để mê hoặc dân chúng. Tuy nhiên, màn kịch nhanh chóng bị lộ là diễn viên do đám quan lại dàn dựng, khiến dân chúng nổi loạn và đốt phủ. Hậu quả là Ngô Nhật Khánh đã mất ba châu trong ba ngày, cho thấy sự sụp đổ nhanh chóng của quyền lực khi niềm tin của dân chúng bị phản bội một cách trắng trợn.